Dẫn Đường Ở Tận Thế

Chương 2-1: Lần đầu gặp

Ngày hôm sau, Tiêu Linh cầm quần áo mới vào phòng cậu.

Tiêu Linh là nhân viên công tác của cục quản lý, là một người rất dịu dàng, mấy ngày nay là cô vẫn luôn chăm sóc cậu.

Nhưng cô là một người thường, từ miệng Tiêu Linh cậu mới biết được tất cả nhân viên công tác trong cục quản lý siêu năng lực thức tỉnh đều là người thường.

Hơn nữa ở trung tầng đại bộ phận cũng là người thường, siêu năng lực giả là biên chế đặc biệt, mà những người cao tầng lại là những siêu năng lực giả cao tuổi không còn năng lực chiến đấu.

Tiêu Linh nói phó cục trưởng Viên Hoa Quốc năm nay đã sắp 70, lúc cậu nghe được thật sự là rất ngạc nhiên, bởi vì cậu nhìn Viên Hoa Quốc nhiều lắm cũng chỉ hơn 50 mà thôi, không nghĩ tới đã sắp 70 rồi.

Tiêu Linh nói cấu tạo cơ thể của siêu năng lực giả cùng với người thường không giống nhau, thoạt nhìn bọn họ trẻ hơn so với người bình thường một chút.

"Cậu về sau cũng sẽ trẻ hơn chúng tôi."

"Tôi, tôi chỉ là một dẫn đường."

Cậu trừ khai thông tinh thần lực giúp lính gác cũng sẽ không có những năng lực khác đi?

Tiêu Linh dịu dàng cười nói: "Tôi tin cậu sau này cũng sẽ trở thành một dẫn đường ưu tú."

Lần đầu tiên có nữ sinh cổ vũ cậu như cậu, cả mặt cầu đều đỏ.

"Phó cục trưởng Viên Hoa Quốc là nhóm lính gác thứ hai thức tỉnh, ông ấy sau khi thức tỉnh đã ra sức chiến đấu vì nhân loại hơn ba mươi năm, nếu không phải lần chiến dịch kia làm ông ấy trọng thương không thể chữa khỏi, ông nhất định sẽ không lui về phía sau màn, một người đã từng là chiến thần lính gác cấp S, vì nhân loại làm ra rất nhiều cống hiến vĩ đại, tôi rất bội phục ông ấy."

"Tại sao lại không thể chữa được, phó cục trưởng Viên Hoa Quốc không có dẫn đường sao?"

Giống như cậu là cấp A, là bởi vì nội tại tinh thần lực của cậu rất cao, tinh thần lực của dẫn đường tuy rằng không thể phóng thích ra ngoài giống lính gác, tạo thành lực sát thương đáng sợ, nhưng bọn họ có thể khai thông trạng thái bạo tẩu của lính gác, cũng có thể chữa khỏi ngoại thương và nội thương trên thân thể lính gác.

Nghe nói dẫn đường có cấp bậc càng cao, năng lực chữa trị càng mạnh, theo lý mà nói chỉ cần lính gác không trực tiếp tử vong, vô luận là vết thương nghiêm trọng đến mấy cũng có thể tìm dẫn đường cấp A chữa trị a?

Tiêu Linh thở dài, tiếc hận nói: "Dẫn đường của phó cục trưởng là người yêu của ông ấy, ở trong lần chiến dịch đó tử vong, là tự phó cục trưởng không muốn tiếp nhận trị liệu của những dẫn đường khác, kéo dài tới sau này cũng không còn cách trị khỏi."

"Thì ra là vậy."

Không nghĩ tới vị phó cục trưởng thoạt nhìn vừa nghiêm túc vừa đáng sợ kia vậy mà lại thâm tình như vậy.

"Nghe nói lính gác và dẫn đường cho dù không phải người yêu, nhưng chỉ cần liên kết tinh thần cũng sẽ trở nên thân mật khắng khít, đây đại khái cũng là nguyên nhân mặc dù Thẩm Sơ Trạch là dẫn đường cấp C, nhưng "Nộ Hải" vẫn không thay đổi cậu ta."

"Thẩm Sơ Trạch? Cậu ấy chính là dẫn đường hiện tại của "Nộ Hải" sao?"

"Đúng vậy."

Cậu có chút bất an nói: "Nếu tôi cứ như vậy mà thay thế vị trí của cậu ấy, bọn họ nhất định sẽ có ý kiến với tôi..."

"Cậu đừng lo, tổng cục đã liên hệ với bọn họ rồi, Thẩm Sơ Trạch bởi vì không cách nào khai thông tinh thần lực của bọn họ một cách hoàn hảo mà đã tạo nên rất nhiều tình huống nguy hiểm, tổng cục đưa ra quyết định như vậy cũng là để tốt cho bọn họ, cậu là dẫn đường cấp A, là lựa chọn thích hợp nhất của bọn họ, hơn nữa tôi cảm thấy cậu rất tốt mà, bọn họ nhất định sẽ chấp nhận cậu."

Cậu có chút chột dạ nói: "...Tôi không tốt đâu, tôi rất nhát gan."

Nếu không phải bị ép, cậu vốn dĩ cũng không muốn trở thành dẫn đường làm gì, hơn nữa chiến đội cấp S toàn phải đối mặt với những nhiệm vụ nguy hiểm nhất, chỉ nhớ tới những con quái vật đó, cậu đều cảm thấy rất sợ hãi.

Tiêu Linh vỗ vỗ vai cậu, dịu dàng an ủi: "Chúng ta đều là người mà, sợ hãi là chuyện bình thường, tôi cũng rất sợ chết, nhưng tôi tin tưởng cậu nhất định có thể khắc phục được nỗi sợ, cậu có thể nghĩ như vầy, rằng cậu là người được trời chọn, tuy rằng sứ mệnh này vô cùng nặng nhọc, nhưng tương lai của chúng tôi cũng chỉ có thể trông cậy vào cậu thôi."

Cậu hốc mắt đỏ hồng nhìn Tiêu Linh, mũi có chút lên men: "Cảm ơn cô, còn an ủi một người nhu nhược như tôi."

Tiêu Linh cười nói: "Cậu đã muốn trở thành một dũng sĩ, rất mạnh mẽ."

Lúc này Tiêu Linh nhận được một cuộc điện thoại, sau khi nghe máy xong nói với cậu, thành viên của "Nộ Hải" đã ở dưới lầu chờ cậu.

Cậu vội vàng thay quần áo, sau đó đi theo Tiêu Linh xuống lầu.

Lúc sắp ra khỏi cửa lớn của cục quản lý, Tiêu Linh nói với cậu: "Nếu sau này có chỗ nào cần tôi giúp, cậu lúc nào cũng có thể trở về tìm tôi."

Cậu đồng ý một tiếng.

Bên đường cái đậu một chiếc xe hơi màu đen, một nam nhân thân hình cao lớn đứng dựa lên xe nhìn qua bọn họ.

Một đầu tóc đen ngắn sạch sẽ, mặc áo đen bó cùng quần ống rộng treo đầy xích, làn da màu đồng đứng dưới dưới ánh mặt trời vô cùng chói mắt, cơ bắp trên cánh tay để lộ ra sự mãnh mẽ của chủ nhân, áo bó kề sát thân thể phác họa ra cơ bụng tám múi một cách hoàn mỹ.

Là một nam nhân toàn thân đều lộ ra khí tức hung ác.

Tiêu Linh đưa cậu tới trước mặt người đó: "Chào cậu, Dữ Kiệt, cậu ấy chính là Cù Tầm Dương."

Dịch Dữ Kiệt, Tiêu Linh nói với cậu tính tình của người này là kém nhất "Nộ Hải", cô còn đang oán giận vì sao lại để tên này tới đón cậu.

Nguyên nhân có lẽ là vì Dịch Dữ Kiệt có tính tình kém nhất, cho nên bọn họ mới để hắn tới đón cậu đi?

Này cũng chứng minh, họ không thích cậu.