Dẫn Đường Ở Tận Thế

Chương 1-2: Thức tỉnh

Một cái động đen nhỏ xuất hiện trong tiểu khu dưới tầng hầm của bọn họ, mấy chục con quái vật có bộ dạng đáng sợ, không cho bọn họ thời gian phản ứng, đã bị ăn mất mười mấy người.

Cù Tầm Dương lớn như vậy rồi vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy quái vật dị biến sống sờ sờ, đáng sợ hơn gấp trăm lần so với trên TV, đến khi nhìn thấy gương mặt của lũ quái vật, cậu mới hiểu được vì sao lúc những người từng gặp qua quái vật khi nhắc đến chúng lại có biểu tình sợ hãi như vậy.

Thứ sinh vật như vậy, chỉ nhìn một cái thôi cũng đủ khiến người khác phát run.

Cậu nhìn cậu bạn mập mạp ở cách vách bị quái vật chia năm xẻ bảy, nuốt chửng vào bụng.

Rõ ràng ngày hôm qua còn cùng cậu nói nói cười cười, đắc ý khoe bản thân mới yêu đương, hiện tại đã thành một đống thịt nát.

bà bà ở cách vách đến cơ hội chạy trốn cũng không có, bị quái vật một ngụm cắn hết nữa người.

Cậu sợ đến mức tay chân nhũn ra, quên cả chạy trốn.

Mẹ cậu dùng hết sức lực đẩy cậu vào trong phòng đóng cửa phòng.

Không!

Cậu muốn kéo cửa phòng ra, lại nghe thấy tiếng mẹ hét to, "Đừng ra đây! Không được ra đây!"

Sau đó là tiếng mẹ kêu la thảm thiết.

Tiếng kêu thảm thiết quanh quẩn bên tai cậu, còn cả tiếng nuốt xương thịt, cậu sững sờ tại chỗ, đến cả dũng khí mở cửa cũng không còn.

Nhưng mẹ cậu còn ở ngoài, cậu phải cứu mẹ.

Quái vật bên ngoài phát ra thanh âm đáng sợ, quái vật ở sát bên ngoài cửa.

Cả người cậu đều bị mồ hôi lạnh tẩm ướt, thân thể không khống chế được run rẩy kịch liệt, ngón tay run đến mức tay nắm cửa cũng không cầm được.

Cậu sợ hãi.

Cậu rất sợ.

Cậu không dám mở cửa.

Cậu vậy mà không dám mở cửa!

Mẹ cậu còn đang ở ngoài!

Cậu sắp hỏng mất rồi, nước mắt rơi đầy mặt.

Tuyệt vọng ôm đầu, điên cuồng tát lên mặt mình.

Cậu hận sự yếu đuối của bản thân, nhưng nỗi sợ cái chết khiến cậu không thể nhúc nhích.

Cậu muốn đi ra ngoài.

Cậu phải đi ra ngoài.

Nhưng cậu sợ hãi.

Cậu không muốn chết.

A!!!

Cậu thật sự không muốn chết!

Lúc này cửa đột nhiên kéo ra, một gương mặt vặn vẹo khủng bố ở trước mặt cậu.

Cậu trực tiếp ngã ngồi lên đất, mặt đầy hoảng sợ, thân thể cứng đờ không động đậy.

Lúc này dư quang trong mắt nhìn thấy phần tay chân bị cụt còn lại của mẹ cậu ở phía sau quái vật, trong nháy mắt cậu chỉ cảm thấy trời đất u ám.

Tuyệt vọng, sợ hãi, phẫn nộ, bi thương tất cả các loại cảm xúc mãnh liệt chiếm cứ toàn bộ đại não.

Không!

Cậu tuyệt vọng phát ra tiếng hét.

Cậu chưa bao giờ hy vọng mình là một siêu năng lực giả như bây giờ.

Nếu cậu là một siêu năng lực giả, mẹ sẽ không phải chết.

Nếu cậu là một siêu năng lực giả.....

Nếu cậu là một siêu năng lực giả!!

Cả người đột nhiên như bị lửa đốt, cậu bị cảm thấy trước mắt một mảnh đỏ hồng, xung quanh trở nên mơ hồ không rõ, cả người như đang chìm trong biển lửa....

Nóng quá....

Thật khó chịu....

Nóng quá.

Khó chịu quá!

Tôi có phải sắp chết rồi không....

Thật khó chịu!!!

Cù Tầm Dương thét chói tai, sau đó trước mắt tối sầm, cả người ngã xuống mặt đất, hoàn toàn mất ý thức.

Ba ngày sau cậu mới hoàn toàn tỉnh táo lại.

Mấy ngày nay luôn có người mặc đồng phục màu trắng lục tục tới phòng bệnh của cậu, cậu biết loại đồng phục này, là đồng phục của cục quản lý siêu năng lực giả thức tỉnh.

Bọn họ cầm các loại dụng cụ mà cậu nhìn không hiểu, kiểm tra tới kiểm tra lui trên người cậu.

Bọn họ nói với cậu, lính gác vừa kịp đuổi tới sau khi cậu té xỉu, cho nên cậu mới có thể may mắn sống sót.

Cậu oán trách bọn họ sao lại tới muộn như vậy, nếu bọn họ tới sớm chút, mẹ cậu đã không phải chết.

Bọn họ chỉ trả lời rằng họ đã ngay lập tức chạy tới rồi.

Cậu không chấp nhận được câu trả lời này, nhưng thật ra là càng không chấp nhận chính bản thân cậu.

Ba ngày này cậu vẫn luôn trong trạng thái nửa tỉnh nửa mê, cơn nóng quỷ dị kia đã sớm biến mất, nhưng nỗi sợ hãi và tuyệt vọng khi đó không cách nào biến mất được.

Bởi vì cậu yếu đuối, chỉ có thể trơ mắt nhìn mẹ bị quái vật ăn thịt.

Cậu không thể đối mặt với bản thân, căm hận chính mình, lại không có dũng khí tự sát để chuộc tội.

Cậu ở lại phòng bệnh màu trắng này năm ngày.

Năm ngày này, người của cục quản lý mỗi ngày đều sẽ đem hai ba nam nhân xa lạ vào phòng cậu, để cậu nắm lấy tay bọn họ.

Mỗi lần nắm tay bọn họ, cậu liền cảm nhận được một cổ dao động kỳ dị dũng mãnh tiến vào cơ thể cậu, giống như máu theo mạch mà chạy khắp toàn thân, giống như một cái lưới đem cả người bao bọc lại.

Cậu không thích loại cảm giác táo bạo này, hy vọng loại cảm giác này có thể biến mất nhanh chút, cậu chỉ nghĩ vậy mà thôi, cái gì cũng chưa làm, nhưng loại dao động này rất nhanh liền lắng xuống.

Dao động dũng mãnh bên trong cơ thể cũng chậm rãi lui về, tựa như thủy triều rút, biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi.

Thông thường quá trình như vậy cũng chỉ vài phút thôi, người bị cậu nắm tay đều sẽ lộ ra biểu tình cực kỳ thỏa mãn.

Sau đó người quản lý đứng bên cạnh sẽ tách bọn họ ra, mà nam nhân bị cậu nắm tay sẽ vô cùng lưu luyến không muốn rời đi.

Khi đó cậu không biết đó là quá trình khai thông, cho đến ngày thứ sáu một nam nhân trung niên uy nghiêm bước vào phòng cậu, đối phương tự giới thiệu: "Chào cậu, Cù Tầm Dương, tôi tên Viên Hoa Quốc, là phó cục trưởng của cục quản lý siêu năng lực giả thức tỉnh."

Cậu khó hiểu nói: "Phó cục trưởng? vì sao, lại phải đến tìm tôi?"

Một nhân vật lớn như vậy, tới gặp cậu làm gì?

Viên Hoa Quốc: "Tôi biết cậu vẫn còn đau buồn, chúng tôi cũng rất lấy làm tiếc với sự qua đời của mẹ cậu, nhưng hiện tại cậu đã thức tỉnh năng lực dẫn đường cấp A, hy vọng cậu có thể cống hiến cho nhân loại."

"Tôi? Tôi là dẫn đường cấp A?!"

Cậu đương nhiên biết dẫn đường là cái gì, chỉ là cậu không thể tưởng tượng được một người bình thường như cậu, thật sự sẽ thức tỉnh.

Viên Hoa Quốc gật đầu nói: "Đúng vậy, chúng tôi đã xác định được cậu là cấp A."

"Vốn dĩ muốn để cậu nghỉ ngơi một đoạn thời gian rồi mới nói đến chuyện này, nhưng bên ngoài khu bảo hộ xuất hiện động đen loại ba, thành viên của "Nộ Hải" lập tức phải chạy tới nơi, nhưng năng lực dẫn đường hiện tại của "Nộ Hải" không được, cho nên tổng cục quyết định để cậu thay thế trở thành dẫn đường mới của "Nộ Hải", phối hợp với bọn họ hoàn thành nhiệm vụ lần này."

Nộ Hải?

Là cái Nộ Hải mà cậu biết sao?

Nghe nói từ bốn lính gác cấp S tạo thành một chiến đội, là chiến đội mạnh nhất từ trước đến nay, nhiệm vụ nguy hiểm nhất đều để họ đi làm, bất quá bọn họ trước giờ đều là trăm trận trăm thắng, chiến công hiển hách.

Là "Nộ Hải" này sao?

Động đen cũng chia thành năm loại.

Loại năm là động đen quy mô nhỏ nhất, bên trong chỉ xuất hiện vài chục con quái vật có chỉ số thông minh thấp.

Loại động đen quy mô này, lính gác cấp D là có thể giải quyết.

Ở tiểu khu cậu xuất hiện là loại động đen cấp năm này.

Loại bốn tuy rằng chỉ cao hơn năm một bậc, nhưng quái vật biến dị bên trong vượt trội hơn nhiều, vô luận là tốc độ hay chỉ số thông minh, yêu cầu lính gác cấp B, cấp C, cấp D cùng giải quyết.

Loại ba đã là sự tồn tại vô cùng đáng sợ, cơ bản thì chỉ có lính gác cấp S và cấp A mới có thể giải quyết.

Số lần xuất hiện của loại hai vô cùng ít, cậu chỉ biết mỗi lần động đen loại hai xuất hiện, phải chết rất nhiều lính gác mới có thể hoàn toàn đóng cửa nó.

Mà loại một nghe nói chỉ có 50 năm trước từng xuất hiện qua một cách ngắn ngủi, vừa xuất hiện liền thiếu chút nữa khiến toàn nhân loại diệt vong.

Cho nên phản ứng đầu tiên của cậu là lùi bước.

"Tôi, tôi không có kinh nghiệm, tôi sợ, tôi, tôi không làm được đâu..."

Viên Hoa Quốc trấn an nói: "Đừng lo, bọn họ rất mạnh, nhất định sẽ bảo vệ cậu, cậu cũng không cần thật sự lên chiến trường, chỉ cần ở hậu phương khai thông tinh thần lực lúc bọn họ cần là được."

Cậu vẫn là lùi bước: "Tôi, tôi không được..."

"Cù Tầm Dương."

Viên Hoa Quốc đột nhiên nghiêm túc kêu tên cậu, loại khí chất này làm cậu theo bản năng ngồi ngay ngắn lại.

"Rất nhiều người sau khi thức tỉnh khó lập tức thích ứng được, đặc biệt là còn phải đi đối mặt với những con quái vật dị biến đó, nhất thời không thể chiến thắng được nỗi sợ cũng rất bình thường, nhưng nếu cậu đã thức tỉnh dẫn đường cấp A, cậu phải chấp nhận vận mệnh của cậu, tất cả mọi người đều hy vọng quái vật biến mất, động đen biến mất, khiến thế giới trở về bộ dáng bình thường như đã từng, không cần phải lo lắng đề phòng, có thể hạnh phúc bình an sinh sống, mà hiện tại bọn họ chỉ có thể gửi hy vọng đến chúng ta, hy vọng của toàn nhân loại đều đang đè trên vai chúng ta, cậu không có cách nào trốn tránh được, cho nên xin cậu hãy gánh vác trách nhiệm của mình."

"Ngày mai thành viên của "Nộ Hải" sẽ đến đón cậu, cậu hãy chuẩn bị sẵn sàng."