Xuyên Thành Mẹ Kế Ta Mang Manh Bảo Phất Nhanh

Chương 24

“Ta đang định xuống núi, nhưng không hiểu vì sao bọn họ lại dẫn theo một người, đi lên đòi lấy tính mạng của ta, nếu không phải đúng lúc đó Trình Kì An đỡ cho ta một đòn…Sợ rằng ta đã chết rồi!” Tống Vãn Khanh hai tay ôm ngực, giả bộ ngã xuống.

Trình Tư Trạch nghiêm mặt đứng ở bên cạnh, rất bình tĩnh mà đỡ nàng dậy, mắt nhìn chằm chằm, trong lòng thầm nghĩ.

Nữ nhân này sao lại có thể diễn được như vậy !

Nghe xong lời nàng nói, y nghĩ tới cảnh tượng nguy hiểm kia, sắc mặt có hơi trầm xuống.

Diệp Thiến biết ở thế không ổn, ánh mắt vội vã ra hiệu với lão nương Trình gia.

Lão nương Trình gia hiểu ý, đảo mắt, lớn tiếng phản bác : “Ngươi nói bậy, rõ ràng là bọn ta chỉ đi ngang qua, đã bị ngươi gọi quái vật đến đẩy bọn ta xuống núi, ngươi…”

Không đợi mụ nói xong, đã bị Trình Tư Trạch lạnh lẽo cắt ngang, y chất vấn nói : “Nếu mẫu thân ta nói dối, vậy vết thương trên người phụ thân ta thì giải thích thế nào đây?”

Tống Vãn Khanh nghe vậy, lông mày hơi nhếch lên, bất ngờ liếc nhìn y một cái.

Đây là lần đầu tiên y chịu gọi nàng là mẫu thân.

Nàng ngheo mắt lại, môi khẽ nhếch lên.

“Nghiệp chướng ! Tôn tử kia, ta mới là nãi nãi của ngươi, sao ngươi lại có thể tin con yêu quái này, mà không tin ta!” Lão nương Trình gia gào to giọng, ngồi bệt xuống dưới đấy khóc lóc om sòm, “Ôi, hài tử duy nhất của ta đã chết, chỉ còn đứa tôn tử này thế mà nó lại giúp người ngoài đối phó với nãi nãi nó.”

“Ngươi một chút cũng không hề xứng làm nãi nãi ta!” Giọng Trình Tư Trạch kiên quyết, trong mắt y phả ra lửa giận, lạnh lùng nói : “Hiền khảo ta đã chết, chỉ có phụ thân một tay nuôi nấng chúng ta, ngươi chỉ biết dày vò đay nghiến bọn ta, hành hạ bọn ta, quy cái chết của hiền khảo lên đầu bọn ta, hoàn toàn mặc kệ sống chết của bọn ta!”

Ánh mắt y nặng nề, giọng điệu mang theo căm uất : “Nếu không có phụ thân, ta và muội muội đã bị ngươi khóa ở phòng củi cho chết đói!”

“Lý Bảo Quyên!” Trưởng thôn nổi trận lôi đình, nhìn lão nương Trình gia, dữ tợn gõ gậy một cái, trách mắng nói: “Ta chỉ biết hai năm trước ngươi đau đớn chịu tang trưởng tử, không rảnh chú ý đền Kì An với mấy đứa nhỏ, không ngờ rằng lòng dạ ngươi hẹp hòi, nhưng lại giận cá chém thớt chuyện kia mà trút giận lên huyết nhục nhà ngươi, thật không xứng làm người.”

“Bụp!” Hai chân lão Trình gia run lên, quỳ xuống, vẻ mặt sợ hãi.