Y nghiêm mặt, ánh mắt nặng nề nhìn nội tổ, nỗi mẫu nói: “Các ngươi đừng nghĩ sẽ bắt nạt được nàng ta!”
“Haha! Bọn ta bắt nạt nàng ư?” Lão nương Trình gia lảo đảo mụ không tin nổi mà trừng lớn hai mắt, tức giận cười to. Nhìn diện mạo đại tôn tử ở trước mắt giống như được khắc ra từ trưởng tử, trong lòng mụ thoáng lên vẻ ghen tị và chua xót.
Rõ ràng nó là huyết mạch của trưởng tử Trình gia, nhưng với hai người bọn họ một chút cũng không hề thân thiết, tất cả là do tiểu tử ngốc kia, nếu không có hắn, bọn họ cũng không đến mức ly tâm với tôn tử…
Lúc này, một giọng nói già nua từ bên ngoài truyền đến, “Ai đến đây gây chuyện?”
Lão nhân chống nạng, Diệp Thiến chầm chậm đỡ lão nhân vào nhà, mắt lão nhân vẩn đυ.c liếc mắt nhìn tất cả người ở trong phòng một lượt, ánh mắt dừng lại trên người Tống Vãn Khanh, nói: “Ngươi là thứ tức mới của nhà lão Trình?”
“Ngài là?” Đồng tử Tống Vãn Khanh chợt lóe sáng, lập tức thay đổi sắc mặt, nàng giả bộ sợ hệt lùi về phía sau hai bước.
Cả người nữ nhân chỉ mặc y phục mỏng, dáng người mảnh khảnh, thoạt nhìn dáng vẻ yếu đuối mỏng manh, không hề nham hiểm giống như lời đồn.
Trong lòng trưởng thôn nghi ngờ, cô nương này có thật như lời nha đầu Thiến Thiến nói là yêu quái ư?
Thấy nàng lại diễn trò, trong mắt Diệp Thiến hiện vẻ thâm độc, cố ý để lộ vết thương ở trên người ra, tủi thân tố cáo nói.
“Trưởng thôn, là nàng ta! Chính là nàng ta đẩy bọn ta xuống núi, ngài phải giải quyết cho bọn ta!”
Ánh mắt trưởng thôn sắc bén, liếc mắt nhìnTống Vãn Khanh, trầm giọng nói : “Nha đầu Diệp Thiến nói là sự thật sao?”
“Huhu” Ngay lập tức hốc mắt Tống Vãn Khanh đỏ lên, nàng che nước mắt đi thút thít nói, giọng điệu cực kì tủi thân, “Trong nhà không có thức ăn, nên hôm nay ta lên núi nhặt rau dại, để tránh cho tướng công và bọn nhỏ đói bụng.”
“Ai ngờ rằng, ai ngờ rằng…” Nàng khóc không thành tiếng, tức khắc kí©ɧ ŧɧí©ɧ được lòng thương cảm của trưởng thôn.
Vẻ mặt trưởng thôn áy náy, còn chưa nghe xong đã cảm thấy bản thân nhẹ dạ cả tin những lời dèm pha, hiểu lầm cô nương này. Lão khẽ nói : “Nữ nhi ngoan, xem ra ngươi chịu không ít uất ức. Có cái gì cứ nói ra, lão phu nhất định sẽ giúp ngươi!”
“Huhu, lão phu thật sự là người tốt mà!” Tống Vãn Khanh lau đi vài giọt nước mắt ít ỏi dưới khóe mắt, yếu ớt nhìn về phía ba người lão Trình, nức nở nói :