Bình thường Doãn Mặc không đeo kính, ánh mắt luôn rất sắc bén, đường nét khuôn mặt nghiêm nghị và góc cạnh, khiến anh trở nên lạnh lùng, kiêu ngạo, nhìn qua sẽ có cảm giác không thể tiếp cận được. Tối nay, với sự kết hợp của kính gọng vàng, trông anh thiếu đi chút lạnh lùng nhưng lại nhiều hơn chút dịu dàng, thư sinh. Đây là lần đầu tiên Mộ Dữu nhìn thấy anh đeo kính. Lớp học trở nên yên lặng.
Sau một khoảng thời gian ngắn, toàn bộ lớp học reo lên. Mộ Dữu không tự chủ được mà cúi đầu xuống thấp. Trên bục giảng, Doãn Mặc nhẹ nhàng giơ tay lên, lớp học lập tức trở lại yên tĩnh.
“Xin chào mọi người, tôi là Doãn Mặc, là giảng viên Kinh tế học của các bạn vào tối nay.” Giọng nói của anh quyến rũ và đầy nam tính, bay bổng tràn đầy khắp góc của phòng học. Anh luôn nói ngắn gọn, chưa từng nhiều lời, trực tiếp bật máy tính, mở bài giảng. Trước khi bắt đầu giảng dạy, Doãn Mặc quét mắt nhìn xung quanh phòng học, đột nhiên ánh mắt của anh dừng ở hàng ghế cuối cùng. Đồng tử của anh co lại, anh mở danh sách sinh viên của môn học này, nói: “Trước khi bắt đầu tiết học, tôi sẽ điểm danh trước.”
“Lý Vân Hội.”
“Có!”
“Phúc Thanh Viễn.”
"Có!"
“Mạnh Tường Võ.”
“Có!”
…
Người trên bục giảng vẫn đang tiếp tục điểm danh, trái tim của Mộ Dữu cũng đồng thời đập liên hồi, cô cúi đầu không dám nhìn lên. Cho đến khi cái tên “Hách Mộng Thành” được gọi. Mộ Dữu lấy can đảm, quyết tâm nỗ lực giơ tay, hô: “Có!”
Cô không nhìn lên, nhưng vẫn cảm thấy người đàn ông trên bục giảng đang nhìn chằm chằm vào mình. Ánh mắt sắc bén ấy dừng lại trên người cô, nhìn trực diện đến mức khiến cô cảm thấy như bị kim châm vào lưng, tim cô lạnh đi một nửa.
Anh đang điểm danh lại đột nhiên dừng, im bặt, một lúc sau thì nói: “Buổi học hôm nay tạm thời điểm danh tới đây thôi, bây giờ chúng ta bắt đầu vào bài.”
Mộ Dữu: “...”
Anh tự dưng lại điểm danh, quả nhiên đều là vì cô. Doãn Mặc đã biết cô là thay Hách Mộng Thành đi học, cũng không biết là anh có hay không sẽ lấy điều này ra để uy hϊếp cô làm cái gì đó. Cả buổi học này Mộ Dữu đều không có tâm trạng nghe giảng, liên tục nhìn vào đồng hồ trên điện thoại, chỉ mong sớm hết giờ. Doãn Mặc giảng cái gì cô cũng đều không nghe, nhưng các bạn cùng lớp xung quanh có vẻ nghe rất chăm chú, thỉnh thoảng còn tương tác với anh.
Khi chuông báo hết giờ phát ra vào lúc 8 giờ 40, tiết học cuối cùng cũng kết thúc. Các bạn cùng lớp khác có vẻ không vội vàng rời đi, trong khi đó, Mộ Dữu chính là người đầu tiên sắp xếp đồ đạc và chạy ra từ cửa sau. Có rất nhiều sinh viên đứng ở cửa lớp học, có lẽ là vì họ nghe nói về hôm nay Doãn Mặc sẽ đến giảng bài nên chạy tới xem náo nhiệt. Mộ Dữu không quan tâm đến họ, cô tiếp tục chạy xuống tầng một bằng cầu thang.
Khi ra khỏi tòa nhà giảng đường, cô hơi thở dốc, cảm thấy điện thoại bỗng rung. Cô mở điện thoại ra xem, thế mà lại là tin nhắn WeChat của Doãn Mặc:【Đợi anh ở trong xe, nếu dám bỏ chạy thì tự gánh chịu hậu quả.】
Mộ Dữu: “!”
Khuôn viên trường trong đêm trở nên đặc biệt yên tĩnh, trên bầu trời màu đen có vài chấm sao, ánh đèn đường màu cam ấm áp chiếu khắp nơi. Chiếc xe của Doãn Mặc đậu dưới gốc cây gần khu giảng đường, tài xế đứng bên cạnh xe, trong tay kẹp điếu thuốc đang hút dở. Ở nơi đó đèn chiếu yếu, ánh sáng nhạt nhoà, là nơi không có nhiều người qua lại.
Mộ Dữu đi đến, lén lút mở cửa lên xe trong khi tài xế không để ý tới. Tài xế bất ngờ, nhanh chóng dập tắt điếu thuốc trong tay, rồi vứt nó vào thùng rác. Ngay lập tức, tài xế cũng mở cửa lên và ngồi vào ghế lái. Anh ta quay đầu hỏi Mộ Dữu: "Mộ tiểu thư, Doãn tổng đang ở đâu vậy?”
Trong lòng Mộ Dữu còn đang giận dỗi: “Doãn tổng của anh có lẽ đang bị những cô gái trong trường tôi quấn lấy để xin cách thức liên lạc rồi.”
Tài xế nghe vậy, ngay lập tức muốn đi giải cứu ông chủ. Mộ Dữu đoán được ý định của anh ta, nói tiếp: “Anh không cần đi đón anh ấy, vô dụng thôi.”
Cô lười biếng tựa lưng vào ghế, nói tiếp: “Những người ở đó chỉ muốn ăn tươi nuốt sống anh ấy, làm gì có chuyện anh có thể ngăn cản được họ? Ông chủ của anh quá nổi tiếng, làm việc một ngày còn không đủ bận rộn sao, tối đến trường chúng tôi để dạy làm gì chứ.”
Mộ Dữu hỏi tài xế: “Tại sao anh ấy lại đột ngột xuất hiện vào tối nay? Hơn nữa anh ấy còn không phải là giảng viên của trường chúng tôi.”
Tài xế trả lời: “Doãn tổng không phải là giảng viên khách mời của trường sao? Trước đó anh ấy cũng chưa bao giờ giảng dạy ở đây. Vài ngày trước, lãnh đạo trường đã mời Doãn tổng đến dùng bữa vì việc quyên góp tiền để xây tòa nhà thí nghiệm, lúc ấy mọi người đã đùa vui nói về việc này.”
“Viện trưởng Hoắc của Học viện tài chính là giáo sư dạy môn chuyên ngành của Doãn tổng khi anh ấy học tại đại học A. Ông ấy nói tối thứ sáu ông ấy có một tiết học tự chọn về Kinh tế học, là phòng học lớn với khoảng 180 sinh viên. Nếu không thì để Doãn tổng đến đó giảng dạy. Ban đầu chỉ là nói đùa trong lúc uống rượu, nhưng không ngờ Doãn tổng lại đồng ý.”
Tài xế suy nghĩ một chút: “Hôm nay Doãn tổng đã bận rộn tại tập đoàn suốt cả ngày, tối vẫn muốn đến trường dạy học, tôi đoán anh ấy là nghĩ hôm nay là thứ sáu, sau khi giảng dạy xong có thể đón cô trở về căn hộ.”
Mộc Dữu cúi thấp đầu, cười nhạt một tiếng, nói thầm trong lòng: “Ai muốn để anh ấy đón chứ.”
Hai người họ lại không phải là một cặp đôi thật sự, liệu họ có cần cứ vào cuối tuần đều phải dính chặt với nhau không?
Doãn Mặc vẫn chưa đi xuống, cô lấy điện thoại ra, tùy tiện vuốt ve. Hách Mộng Thành gửi tin nhắn Wechat cho cô, đó là một bức ảnh chụp từ diễn đàn, có người đăng bài viết về việc Doãn Mặc đến trường giảng dạy gây ra sự chú ý.
Hách Mộng Thành:【Tớ mới nhìn thấy tin này, tiết học ấy lại là của Doãn Mặc à!】
【Nghe nói hôm nay anh ấy chỉ dạy một tiết, sau đó không dạy nữa, trời ơi, bé đã bỏ lỡ điều gì thế này, oa oa oa!】
【 Trái bưởi nhỏ, cậu có ảnh chụp rõ nét của Doãn Mặc không? Tớ muốn có!】
Mộ Dữu: 【Tớ không có, bây giờ đã là giờ tan học rồi.】
Hách Mộng Thành: 【Khóc lóc thảm thiết.jpg】
Mộ Dữu đang suy nghĩ về việc có nên nói cho cô bạn của mình biết, thay vì buồn vì không có ảnh rõ nét của Doãn Mặc, cô ấy nên lo lắng về việc trốn học của mình, bởi vì chuyện đi học thay đã bị phát hiện.
Hách Mộng Thành bỗng nhớ ra cái gì đó, hỏi: “Đúng rồi, anh ấy có điểm danh không? Sau lần trước đi ăn cơm với nhau, không biết anh ấy có phân biệt được chúng ta là ai không nhỉ? Cậu có bị phát hiện là đi học thay tớ không vậy?”
Lúc này cửa xe bên kia bị người ta mở ra, là Doãn Mặc ngồi xuống bên cạnh cô, anh tiện tay cởϊ áσ khoác trên người ra. Anh quay đầu sang muốn cùng Mộ Dữu nói chuyện, bên ngoài lại bỗng có người nhẹ nhàng gõ gõ cửa xe. Cả hai người bọn họ đều đồng thời nhìn ra ngoài. Đứng ở ngoài cửa xe là Đồng Lạc Dao. Cô ta đến đây để làm gì? Mộ Dữu còn đang ngồi trong xe, lập tức hoảng sợ. Cô không kịp suy nghĩ nhiều, nhanh chóng đứng dậy từ ghế của mình, chui đến chỗ chân của Doãn Mặc, sau đó kéo chiếc áo khoác của anh trùm lên người để tạo ra cảm giác chỉ có mình Doãn Mặc ở trong xe. Cô thực hiện một loạt các động tác quá nhanh. Doãn Mặc còn chưa kịp phản ứng, cô đã tự mình chạy đến như một quả bóng thịt, ôm chặt lấy chân của anh. Cô cố gắng để đầu mình xuống dưới, dùng chiếc áo khoác để che kín đầu. Doãn Mặc hạ mi mắt, cơ bắp toàn thân chợt căng thẳng.
Đồng Lạc Dao lại gõ cửa xe, Doãn Mặc với khuôn mặt lạnh lùng, từ từ hạ cửa kính xuống một phần ba. Bên ngoài không chỉ có Đồng Lạc Dao đứng đó, còn có vài cô gái theo sau cô ta. Doãn Mặc lạnh lùng nói, giọng điệu không mang theo nửa phần tình cảm nào: “Có việc gì?”
Những cô gái này là những người gần gũi với Đồng Lạc Dao gần đây nhất. Nghe nói tối nay Doãn Mặc đến trường, họ kéo Đồng Lạc Dao đến, hy vọng có thể nói chuyện gần gũi với Doãn Mặc, giống như lần trước cô ta đưa Mộ Dữu, Hách Mộng Thành đến nói chuyện vậy. Thật ra thì trong lòng Đồng Lạc Dao không có yên tâm, bởi vì buổi tối hôm nay anh họ của cô ta dường như không đến. Khi cửa xe được mở ra, người đàn ông bên trong chỉ để lộ nửa khuôn mặt, đôi mắt lạnh như băng, lúc nhìn vào Đồng Lạc Dao, giống như đang nhìn một người xa lạ hoàn toàn không liên quan đến nhau. Mấy người bạn cùng lớp đều đang nhìn chằm chằm, Đồng Lạc Dao khẽ cắn môi, nhẹ giọng nói với Doãn Mặc: “Doãn tổng, em là Đồng Lạc Dao.”
Doãn Mặc không nói một lời, bộ dạng lạnh lùng, đôi mắt đen giống như băng giá, làm cho người ta run sợ.
Ngón tay của Đồng Lạc Dao lạnh lẽo, lòng bàn tay lại đầy mồ hôi: “À, bạn của em muốn làm quen với anh, liệu anh đã ăn tối chưa? Nếu chưa thì anh có muốn đi ăn bữa khuya cùng bọn em không?”
Sau khi nói xong, tâm trạng của Đồng Lạc Dao như bị kéo lên, chờ đợi phản ứng từ người đàn ông trong xe. Xung quanh trở nên yên lặng trong hai giây, người đàn ông từ từ nâng mi mắt lên, đánh giá cô ta một lúc rồi nói một cách lạnh nhạt không chút nhiệt tình: “Tôi không ăn cơm với người lạ.”
Không quan tâm đến sự kinh ngạc trên mặt của Đồng Lạc Dao, anh đã kéo cửa kính lên. Tài xế khởi động động cơ rồi lái xe rời đi.
Mộ Dữu cuộn tròn đến suýt bị ngạt thở, cuối cùng cô cũng đưa đầu ra khỏi chiếc áo khoác của anh, hít thở hổn hển rồi lẩm bẩm một cách lạnh lùng kỳ quái: “Thật không có tình cảm, có nhiều bạn học đứng ở ngoài nhìn thấy như vậy, một chút mặt mũi anh cũng không cho, ít ra cũng là em gái của Thư ký Trịnh.”
“Em gái của Trịnh Lâm không có quan hệ gì với anh.” Doãn Mặc bình tĩnh nói, đôi mắt anh nhìn xuống cô gái đang quỳ ở trước mặt anh một cách kỳ lạ.
Cô gái quấn người bằng chiếc áo khoác len của anh, chỉ để lộ một cái đầu, cằm chỉ cao đúng tới eo anh. Trong không gian chật hẹp của xe ô tô, hình ảnh này có chút khiến người ta nói không nên lời. Đáy mắt Doãn Mặc hiện lên chút u ám, yết hầu gợi cảm thong thả lên xuống, giọng anh trầm thấp: “Em còn không mau đứng lên.”
Một tay của Mộ Dữu ấn lên đùi anh để đứng dậy, thế nhưng bởi vì ngồi quá lâu chân của cô bị tê, mới đứng lên liền lảo đảo ngã vào l*иg ngực anh. Doãn Mặc vòng tay ôm lấy eo cô, chiếc áo khoác len trượt xuống sàn cabin. Lúc này cô đã nằm gọn trong vòng tay mạnh mẽ của anh. Đêm nay hình như anh nắm chặt tay hơn bình thường, khiến cho eo của Mộ Dữu đau đớn. Cô cố gắng giãy giụa, nhưng người đàn ông lại không có dấu hiệu nào muốn thả cô ra.
Mộ Dữu nổi giận: “Anh muốn làm gì?”
Doãn Mặc trả lời: “Hách Mộng Thành đúng không? Anh đã ghi nhớ mã số sinh viên của cô ấy. Về việc học thay vào tối nay, em muốn giải quyết như thế nào?”
Anh đưa chủ đề vào trọng tâm, Mộ Dữu lập tức mất hết khí thế: “Tôi chỉ đi học thay cho cậu ấy một lần thôi, hôm nay cậu ấy thực sự bận rộn nên không thể đến lớp. Chỉ là trốn một tiết học thôi mà, anh không nên tính toán như vậy chứ?”
“Việc bỏ một tiết học là một chuyện, việc tìm người thay thế lại là một chuyện khác. Là sinh viên tốt thì nên cố gắng học hành, giáo sư Hoắc bên khoa Kinh tế học không phải là người dễ dãi đâu.”
Anh không tính toán với cô, Mộ Dữu hít một hơi nhẹ nhõm: “Tôi biết rồi, về sau cậu ấy sẽ cố gắng học tốt hơn, không để lặp lại điều đó nữa.”
Doãn Mặc thả cô ra, Mộ Dữu nhanh chóng ngồi xuống ghế bên cạnh, thở phào nhẹ nhõm. Doãn Mặc nhớ đến chàng trai ngồi bên cạnh Mộ Dữu trong giờ học tối nay. Chàng trai đó trong suốt một tiết học, phần lớn thời gian đều nhìn lén cô. Sắc mặt của người đàn ông trở nên nặng nề: “Em thường ngồi cùng nam sinh trong lớp học à?”
Mộ Dữu ngạc nhiên, không biết tại sao anh lại hỏi như vậy, nhưng vì thấy anh không so đo chuyện của Hách Mộng Thành, cô vẫn trả lời: “Thường thì tôi sẽ ngồi cạnh bạn cùng phòng.” Đó là vì tối nay cô phải đi học thay, không có bạn cùng phòng nên mới có chuyện đó.
“Về sau không được đi học thay cho người khác nữa, nếu bị nhà trường phát hiện sẽ bị coi là vi phạm nghiêm trọng, em định không muốn lấy bằng tốt nghiệp đúng không?”
“Tôi sẽ không bao giờ làm thế nữa, tôi hứa!”
Khuôn mặt của Doãn Mặc trở nên dịu dàng hơn. Anh tháo kính trên mũi xuống rồi bỏ vào hộp. Mộ Dữu tò mò nhìn anh, hỏi: “Tại sao đột nhiên hôm nay anh lại đeo kính thế?”
Doãn Mặc có bị cận thị nhẹ, nhưng không đến nỗi phải đeo kính. Bàn tay trắng trẻo của anh thưởng thức hộp kính: “Giáo sư Hoắc nói khuôn mặt này của anh quá lạnh lùng sẽ khiến sinh viên sợ hãi khi giao tiếp, đeo kính thì trông trang nhã hơn, khí chất cũng như hạ xuống một chút.” Nói đến việc này, đối với lời của giáo sư Hoắc, anh nửa tin nửa không.
Doãn Mặc đeo lại kính, hỏi cô: “Em thấy thế nào?” Anh có vẻ rất hứng thú, giống như muốn cô xem xét xem anh trông như thế nào mới đẹp. Mộ Dữu lấy tay vuốt cằm, cẩn thận đánh giá anh. Nửa ngày sau, cô nhận xét: “Khi anh đeo kính, trông giống như một kẻ thư sinh tồi tệ.”
Doãn Mặc bỏ kính xuống, lòng tràn đầy tò mò: “Vậy khi không đeo thì sao?”
Mộ Dữu: “Không đeo thì không còn thư sinh nữa, chỉ còn lại –“
Cô nhướng mày thách thức, chầm chậm nói ra hai từ: “Tồi, tệ!”
“Tồi, tệ?” Doãn Mặc gằn từng chữ một, cẩn thận suy nghĩ về lời của cô.
Bàn tay dài của anh nhẹ nhàng kéo cổ áo xuống, đôi mắt sâu thẳm chứa đựng một chút nổi giận, anh hỏi với giọng thấp: “Ý em là nói đến đêm uống say đó phải không?”
Mộ Dữu: “…”