Sau khi trở lại trường học, cuộc sống của Mộ Dữu tiếp tục quay lại quỹ đạo bình thường. Có vẻ như công việc của Doãn Mặc khá bận rộn, đã qua vài ngày, nhưng Mộ Dữu chưa từng gặp anh ở trường. Hằng ngày cô ngoại trừ đi học thì vẽ truyện tranh, thời gian trôi qua vô cùng nhanh chóng.
Chớp mắt một cái đã tới thứ sáu, là hôm diễn ra tiết học chuyên ngành cuối cùng của cô. Ba người Hách Mộng Thành, Mộ Dữu và Trách Trách ngồi cùng nhau, còn Đồng Lạc Dao được nhiều người vây quanh nên ngồi ở hàng sau cùng. Sau bài đăng về Doãn Mặc trên diễn đàn vào tuần trước, mọi người nghe nói anh trai của Đồng Lạc Dao là thư ký riêng của Doãn Mặc, nhiều cô gái bắt đầu tìm cách trò chuyện với Đồng Lạc Dao. Trước đây ở trên trường, ngoại trừ ba người bạn cùng phòng ra thì cô ta không có nhiều bạn bè đến thế. Nhưng bây giờ mọi thứ đã thay đổi.
Hách Mộng Thành liếc nhìn hàng ghế phía sau, bất giác thở dài: “Bây giờ cậu ta chắc chắn là rất thỏa mãn và vui vẻ. Lúc trước cậu ta vì không có bạn bè nên làm bạn với chúng ta, nhưng bây giờ cậu ta lại cảm thấy chúng ta là trở ngại. Các cậu nhìn xem, mấy người kia đi theo nịnh bợ cậu ta, chẳng lẽ bọn họ cho rằng làm như vậy sẽ có cơ hội ngồi ăn cơm cùng Doãn Mặc như chúng ta lần trước chứ?”
Thật ra, Hách Mộng Thành vẫn cảm thấy khó tin lần trước cô ấy có thể ngồi ăn cơm cùng với Doãn Mặc. Chẳng lẽ mọi chuyện đều vì cô ấy là bạn của Đồng Lạc Dao? Nhưng cô ấy vẫn cảm thấy chuyện không đơn giản như vậy.
“Tại sao lần trước Doãn Mặc lại đồng ý ăn cơm cùng với chúng ta nhỉ? Chúng ta với anh ấy đâu có thân thiết gì đâu.” Hách Mộng Thành cố gắng suy nghĩ, hỏi lại Mộ Dữu.
Mộ Dữu đang ghi chép bài cũng ngẩng đầu, nhẹ nhàng sờ trán của mình, rồi nói nhỏ: “Cậu hãy tập trung vào bài giảng đi.”
Hách Mộng Thành tựa cằm lên tay, nói: “Hôm nay bạn thân của tớ đến thăm tớ, tớ đang nghĩ sẽ đưa cô ấy đi đâu chơi nên làm gì có tâm trí để nghe giảng.”
Trách Trách liếc mắt nhìn cô ấy một cái: "Không phải cậu còn có một tiết học vào tối nay sao? Cậu định trốn học à? Đấy là tiết của Giáo sư Hoắc bên Học viện Tài chính đó, cậu cũng thật dũng cảm.”
Vẻ mặt của Hách Mộng Thành bỗng trở nên cứng đơ. Tuần này là tuần chẵn, cứ hai tuần một lần cô ấy lại có một tiết học tự chọn vào buổi tối, thế mà cô ấy lại quên mất chuyện đó! Hơn nữa, tiết học tự chọn này, trong phòng cũng chỉ có cô ấy là đi. Cảm thấy được ánh mắt cầu cứu của Hách Mộng Thành hướng tới mình, Trách Trách lập tức cúi đầu đọc sách: “Tớ cũng có chuyện phải làm nên tối nay tớ không thể thay cậu đi học được.”
Hách Mộng Thành: “…”
Tiếng chuông tan học vang lên, các bạn học bắt đầu dọn dẹp rồi rời khỏi lớp. Đã đến giờ ăn trưa, Mộ Dữu đứng dậy kéo khóa cặp sách, cô đang nghĩ xem trưa nay nên ăn món gì. Lúc này Hách Mộng Thành xoa xoa hai tay, vươn mặt qua chỗ Mộ Dữu rồi cười tủm tỉm: “Dữu Dữu, tối nay cậu có làm gì không?”
Mộ Dữu đẩy khuôn mặt của cô ấy ra, đáp: “Cậu tính làm gì? Định nhờ tớ đi học thay à?”
Hách Mộng Thành nói: “Chiều nay bạn thân của tớ đến rồi, tớ phải đi đón cô ấy ở ga tàu cao tốc, không kịp quay lại lớp học. Cậu hãy giúp tớ lần này được không? Cuối tuần tớ sẽ mua đồ ăn ngon cho cậu.”
Tuần này Mộ Dữu cũng không có kế hoạch đến nhà Doãn Mặc, dù sao ở trường cũng không có việc gì phải làm, cô cân nhắc một lúc rồi đồng ý: “Được rồi, nhớ lời cậu nói đấy.”
“Dữu Dữu, tớ yêu cậu quá đi!” Hách Mộng Thành phấn khích muốn ôm cô, Mộ Dữu giả vờ ghét bỏ đẩy cô ấy ra: “Ôi, mệt quá, nhanh đi ăn đi, đến chậm lại phải xếp hàng đấy.”
Hách Mộng Thành lon ton chạy theo sau: “Hôm nay cậu muốn ăn món gì, cứ sử dụng thẻ ăn của tớ đi!”
Sau bữa trưa, Hách Mộng Thành lên phố để đón bạn thân của cô ấy, Trách Trách thì đi làm thêm ở gần trường, còn Mộ Dữu thì quay lại kí túc xá để tiếp tục hoàn thiện tác phẩm của mình.
Buổi học kinh tế vào tối nay bắt đầu lúc 7 giờ tối, được dạy bởi Viện trưởng của Học viện Tài chính, Hoắc Liên. Trước đây, lúc Mộ Dữu tham gia câu lạc bộ đã thường nghe sinh viên của Học viện Tài chính bàn luận về giáo sư Hoắc, nói rằng sinh viên mà ông tự hào nhất là Doãn Mặc, cứ có cơ hội là ông sẽ kể về thành tích xuất sắc của tổng giám đốc tập đoàn Doãn thị này. Chính vì lí do đó, trong tất cả các khoa, số lượng sinh viên nữ hâm mộ Doãn Mặc ở Học viện Tài chính là nhiều nhất. Mộ Dữu không biết trong tiết giảng vào tối nay, giáo sư Hoắc có lại tiếp tục lấy Doãn Mặc làm ví dụ nữa hay không. Cô thực sự không muốn nghe thấy tên của anh.
Lúc sáu giờ rưỡi tối, Mộ Dữu cầm theo máy tính, chuẩn bị đi đến tòa nhà giảng đường. Khi chuẩn bị ra khỏi phòng, cô gặp Đồng Lạc Dao đang bê theo nhiều món quà trở về. Nhìn thấy Mộ Dữu, cô ta cầm một phần bánh kem nhỏ đi lên: “Cậu ăn không? Tớ không biết tại sao các cô gái ở phòng bên muốn mua cho tớ, lại còn mua nhiều như vậy, tớ ăn không hết nên đang rất lo lắng đây.”
Mộ Dữu lắc đầu: “Không cần, cảm ơn.”
Đồng Lạc Dao nhận lại bánh: “Phòng chỉ còn một mình cậu sao? Ngày mai mấy chị em gọi tớ đi mua sắm, cậu có muốn tớ dẫn cậu theo không?”
“Ngày mai tớ còn có việc cần làm, các cậu cứ đi đi” Trước khi rời khỏi ký túc xá, Mộ Dữu liếc mắt qua đống quà trên bàn của Đồng Lạc Dao, nói: “Những người đó trước kia không hề quen biết cậu, giờ lại đột nhiên quan tâm đến cậu như vậy, rõ ràng có mục đích. Cậu cẩn thận một chút.”
Đồng Lạc Dao đang sắp xếp lại những món quà, trả lời: “Mục đích sao? Ý cậu là bọn họ muốn tiếp cận tớ để có cơ hội gần gũi với Doãn Mặc à? Cậu đừng nghĩ xấu về người khác, dù các cậu ấy có ý xấu nhưng các cậu ấy cũng là thật lòng muốn làm bạn với tớ. Mọi người đều là chị em tốt với nhau, nếu các cậu cũng muốn làm quen thì có dịp tớ sẽ giới thiệu.”
Mộ Dữu không biết nói gì thêm: “Miễn là cậu vui vẻ thì được rồi.”
Mộ Dữu đi đến phòng học từ sớm, hiện giờ lớp còn không có nhiều người. Cô ngồi ở hàng ghế cuối cùng, sau đó vô tư cầm điện thoại lên chơi. Một lúc sau dần có người vào nhưng Mộ Dữu đều không nhìn lên. Bỗng có một giọng nói nhẹ nhàng vang lên: “Cậu cũng chọn môn Kinh tế học à?” Cảm thấy người này như đang nói chuyện với mình, Mộ Dữu nhìn sang, là một chàng trai gầy gò, cậu ta ngồi xuống bên cạnh cô, nhìn cậu ta hơi quen mắt nhưng cô không nhớ ra là ai.
Không đợi cô hỏi, chàng trai đã tự giới thiệu: “Tớ là Tần Phong của khoa Văn học, cùng khóa với cậu, đều là sinh viên năm ba.”
Mộ Dữu vẫn không có ấn tượng gì về cậu ta, vẫn lịch sự gật đầu: “Chào cậu.”
Sau đó, Tần Phong hỏi: “Tớ nhớ cậu học ngành Quản lý Du lịch phải không? Cậu có môn Kinh tế Du lịch mà, sao lại chọn Kinh tế học?”
Mộ Dữu trả lời: “Bạn cùng phòng của tớ chọn môn này.”
Vài người bạn cùng phòng của Tần Phong đã vào lớp, khi thấy Mộ Dữu, họ rất ngạc nhiên. Lại nhìn về phía Tần Phong, ánh mắt của họ mang theo chút mập mờ.
Một vài chàng trai ngồi ở phía trước, có người nói đùa: “Ban đầu tớ không muốn đến lớp, nhưng giờ nhìn thấy hoa khôi của trường cũng ở đây, tớ nghĩ đến lớp cũng đáng.”
Tần Phong ở dưới bàn đạp người đó một cái, ngay lập tức người đó trở nên im lặng. Một lúc sau, có chàng trai khác lại nhìn sang và nói: “Các cậu có nhận ra không, lớp học tự chọn của Giáo sư Hoắc, hầu hết sinh viên tham gia đều là nữ sinh, chỉ để có cơ hội nghe về câu chuyện của Doãn Mặc thôi. Tớ không hiểu tại sao Doãn Mặc lại nổi tiếng như vậy ở trường chúng ta, các cô gái đều phát cuồng vì anh ấy.”
Cậu ta nhìn về phía Tần Phong, nói tiếp: “Tớ nghĩ nếu so sánh anh ấy với nam thần Tần Phong của chúng ta thì anh ấy cũng không có gì đặc biệt.”
"Mộ Dữu, cậu nghĩ sao về chuyện này?" Người đó hỏi Mộ Dữu.
Bỗng nhiên bị nhắc tên, Mộ Dữu dời ánh mắt đang màn hình điện thoại hướng về phía bên cạnh của Tần Phong. Trong lòng Mộ Dữu nói một câu: Nếu nói về bề ngoài, thì thực sự chỉ có Chó đen lớn mới đẹp trai. Cô cười lịch sự, không nói gì thêm, rồi lại nhìn vào điện thoại.
Không lâu sau, tiếng chuông báo bắt đầu giờ học đã vang lên, phòng học vẫn đang ồn ào, một người đàn ông vô cùng có khí chất bước vào lớp học, đứng trên bục giảng. Người đàn ông ấy mặc chiếc áo khoác len màu nâu được cắt may khéo léo, vai rộng chân dài, ánh đèn trắng chiếu vào khuôn mặt lạnh lùng của anh, trên sống mũi đeo một cặp kính gọng vàng.
Mộ Dữu ngạc nhiên nhìn chằm chằm vào bục giảng, bàng hoàng đến mức cứng họng.
Tại sao lại là…
Chó đen lớn?