Bị Trúc Mã Cầm Thú Lừa Lên Giường

Chương 7: Đáp ứng yêu cầu của trúc mã cùng nhau ngủ

Bầu không khí trở nên yên lặng.

Trì Nịnh không dám ngẩng đầu, nhìn chằm chằm vào tấm thảm lông xù màu trắng thuần, có chút thất thần, ban đầu phòng Phó Quyết Mân không có thảm vì hắn chỉ ngủ lại vào cuối tuần. Nhưng từ hôm cậu lăn xuống giường khi đang nằm trong lòng ngực của Phó Quyết Mân, rầm một cái, thái dương đỏ lên, ngồi ngốc trên sàn đá cẩm thạch lạnh băng đã thay đổi.

Ngay ngày hôm sau, toàn bộ phòng Phó Quyết Mân đều được trải lông dê mềm mại.

“Tiểu Nịnh” Phó Quyết Mân vờ như rất mệt mỏi thở dài một tiếng, xoa xoa hai đầu lông mày, gỡ mắt kính gọng vàng xuống, gấp vào trong túi trước ngực: “Nhìn anh.”

Trì Nịnh do dự một chút, từ từ ngẩng đầu nhìn.

Phó Quyết Mân đã gỡ mắt kính xuống, giờ phút này hơi hơi rũ mi, lông mi nhỏ dài thấp thoáng, đôi mắt hồ ly hẹp dài, ánh mắt trong trẻo, vương chút buồn bã, nói: “Là anh làm sai cái gì sao?”

“Không phải……” Trì Nịnh tiến lên một bước, có chút vội vàng mà bắt lấy góc áo Phó Quyết Mân: “Là vấn đề của em."

“Nếu không phải anh đã làm sai chuyện gì” Phó Quyết Mân buông tầm mắt xuống nhìn kỹ phản ứng của Trì Nịnh: “Vì sao Tiểu Nịnh lại muốn trừng phạt anh?”

Trì Nịnh ấp úng không nói nên lời, chân tay luống cuống, cảm giác hổ thẹn trong lòng như thủy triều cuồn cuộn, cơ hồ muốn nhấn chìm bản thân, cậu run rẩy nói: “Em, em không phải muốn trừng phạt anh…… Là vì em đã làm sai một chuyện, em sợ anh tức giận, em nghĩ ——”

Nói tới đây, chóp mũi Trì Nịnh chua xót, trong hốc mắt chứa đầy nước mắt, muốn rơi xuống, dường như đã bị đả kích nghiêm trọng: “Nghĩ rằng nếu em tránh xa ann ra một chút, lúc anh biết, có lẽ sẽ không tức giận lắm……”

Nếu như không thèm để ý, thì làm gì có ai sẽ tức giận chứ? Nếu cậu thức thời một chút, ngay từ đầu liền rút lui đến một vị trí không xa không gần, cho dù thật sự chuyện có bị xé mở ra, có lẽ hai người cũng sẽ không quyết liệt tới mức khó coi, miễn cưỡng có thể duy trì được tình bạn.

Chỉ là không nghĩ tới, lùi một bước, sẽ làm người ta khó chịu như vậy.

“Tiểu Nịnh, em nói rằng cậu làm sai một chuyện." Phó Quyết Mân nói nhanh, trong lòng suy nghĩ quay cuồng, trên mặt vẫn như cũ dịu dàng cười nhạt, nói: “En có hay không nghĩ tới nếu em nói chuyện đó cho anh, so với chuyện Tiểu Nịnh xa cách anh, bài xích anh càng làm cho anh khổ sở hơn sao?”

“—— nói cho anh được không? Anh bảo đảm, bất kể Tiểu Nịnh làm sai cái gì, anh vĩnh viễn sẽ không bao giờ tức giận với Tiểu Nịnh.”

“Chẳng lẽ Tiểu Nịnh, không tin anh sao?”

Trì Nịnh hoảng hốt chớp mắt một cái.

Trái tim cậu bỗng lóe lên một tia sáng hy vọng, rồi lại bị hồi ức nửa tháng trước dập tắt.

Sắc mặt Trì Nịnh dần dần mất đi huyết sắc, ánh mắt chớp động, nhìn Phó Quyết Mân như muốn nói điều gì, cuối cùng vẫn không nói gì, cúi đầu bước nhanh đi qua bên cạnh Phó Quyết Mân, muốn đi vào trong phòng tắm lấy áo ngủ đi qua phòng cách vách.