Phó Quyết Mân siết chặt ngón tay, mu bàn tay căng thẳng nổi lên gân xanh dữ tợn, mặt
hắn không biểu tình click mở WeChat xem danh sách bạn mới, mặt đó lại không có tài khoản xa lạ.
Hoặc là thêm người lại xóa nhật ký, hoặc là đã sớm quen biết —— rốt cuộc là gửi bức ảnh này?
Từ khi nào, Tiểu Nịnh còn học được giấu người tiểu tâm tư?
Ánh mắt Phó Quyết Mân sau mắt kính trở nên u ám, sắc mặt hiện ra một mảnh lệ khí, lấy ra điện thoại của mình bấm dãy số đi ra ngoài, nói: “…… Là tôi, giúp tôi tra một đoạn theo dõi…… Thời gian cùng địa điểm là……”
Ở dưới lầu Trì Nịnh khen điểm tâm mẹ Phó làm đột nhiên rùng mình, giống như bị cái gì theo dõi.
Cậu nhìn nhìn cửa thang máy đóng cửa, lẩm bẩm nói: “Sao lại đi lâu vậy chứ?”
Cửa thang máy mở ra, Phó Quyết Mân thay quần áo đi ra, càng thêm hiền hoà tuấn dật, đôi mắt hẹp dài hàm chứa hoà thuận vui vẻ cùng ý cười xuân phong: “Vừa rồi tài xế gọi điện thoại tới, nói di động của em rớt trên xe, tôi đi giúp em đi lấy.”
Trì Nịnh một sờ áo hoodie của mình, ai nha một tiếng, ngượng ngùng nói: “Di động rớt em cũng chưa phát hiện.”
Mẹ Phó cũng cười rộ lên: “Bé ngoan nhà chúng ta mơ hồ vậy, ở trong nhà thì không sao, ở bên ngoài thì rất nguy hiểm, di động rớt là việc nhỏ, nhưng đừng đem người rớt.” Câu nói hàm chứa ý trêu ghẹo, Trì Nịnh nhớ lại mình hồi nhỏ lén vào phòng Phó Quyết Mân khiến hai nhà tìm điên lên, thẹn thùng nói: “Sẽ không…… Con đã lớn như vậy!”
Phó Quyết Mân nghe được, ý cười hiện lên trên mặt, nhưng trong chớp mắt lại trở về nụ cười điềm đạm như xưa, hướng ngoài cửa đi đến, qua một lát đi vòng vèo trở về, đem di động của Trì Nịnh đưa cho cậu.
Trì Nịnh tiếp nhận, ngửa ra sau, đôi mắt cong cong sáng ngời nói cảm ơn, cất di động trong túi, không có nửa phần nghĩ nhiều, cùng mẹ Phó tiếp tục ngoan ngoãn cười nói.
Tầm mắt Phó Quyết Mân đảo qua trên bàn trà chỉ còn bánh kem cùng mâm đồ ăn, nhíu mi, ngữ khí hơi nặng hỏi mẹ Phó: “Mẹ cho cậu ấy ăn nhiều hay ít?”
Mẹ Phó chột dạ chớp mắt, lại nghĩ tới chính mình là mẹ, thẳng thắn chấn chỉnh: “Làm sao, mẹ làm bánh kem mousse, rất nhỏ, Tiểu Nịnh ăn hai ba miếng, con hung dữ cái gì?”
“Vâng, ngài làm bánh kem nhỏ,” Phó Quyết Mân kéo khóe môi, phun ra lời nói lại không khách khí chút nào, “Nhưng mẹ cho lượng đường cũng không nhỏ đâu.”
“Ca ca……” Trì Nịnh lôi kéo góc áo Phó Quyết Mân, đôi mắt mang theo nhút nhát sợ sệt cầu xin, mềm mại nói, “Em không ăn nhiều, không có việc gì.”
Nửa tháng này, Trì Nịnh không chỉ có rầu rĩ không vui, cũng không thế nào phản ứng mình, kêu mình một tiếng ca ca cũng đã lâu không nghe được, tuy nói biết là vì mình bất hòa với mẹ Phó mà cãi nhau, Phó Quyết Mân vẫn là hoảng hốt chớp mắt một cái, ngữ khí khắc chế không được mà mềm mại hơn, sờ sờ tóc đen mềm mại của Trì Nịnh, nói: “Được, ca ca đã biết.”
Mẹ Phó hừ lạnh một tiếng, nhìn thời gian nói: “Ba con sao còn chưa tan tầm, đã quá vài giờ rồi.” Lại gọi điện thoại, thở dài: “Công ty có việc, không đợi ông ấy, chúng ta ăn cơm trước.”
Chờ ăn cơm xong, mẹ Phó gọi tài xế lại đây muốn đi công ty ba Phó đưa cơm cho ông, dặn dò Trì Nịnh nghỉ ngơi sớm một chút, sau đó ra cửa.
Hai người lên lầu, Phó Quyết Mân đóng lại cửa phòng ngủ, bởi vì muốn Trì Nịnh chỉ thuộc về mình, không có người ngoài quấy rầy không gian, cảm xúc âm u có chút mất đi khống chế chậm rãi bình phục, Phó Quyết Mân khắc chế xúc động muốn ôm lấy Trì Nịnh vây ở trong lòng ngực, nghĩ buổi tối còn rất nhiều thời gian, nhắc nhở nói: “Tiểu Nịnh đi trước tắm rửa đi, áo ngủ anh đã lấy ra, ở trong phòng tắm.”
“Em không tắm ở đó đâu……” Trì Nịnh cúi đầu, buông lông mi tựa chấn kinh cánh bướm run rẩy, nhỏ giọng nói, “Chúng ta, chúng ta đều trưởng thành, không thích hợp ngủ chung, đêm nay em đi phòng cách vách ngủ…… Cách vách cũng có phòng tắm.”