Thời gian trôi qua rất nhanh, chớp mắt đã đến mùa cao khảo, nhưng mà điều này cũng không liên quan gì đến Hà Du vì cô đã lên đại học rồi.
Năm nào trường cấp ba Thân Nam cũng được lựa chọn làm địa điểm thi. Vì phải sắp xếp chỗ trong địa điểm thi nên các đứa trẻ lớp mười và lớp mười một được trường học dẫn đi chơi xung quanh thành phố hai ngày. Lúc nào cũng là lớp mười đi An Trấn, lớp mười một đi Giang Thành. Vì vậy Hà Du biết, mấy ngày này Lục Nam Giai sẽ đi An Trấn.
Cho dù cũng đã từng trải qua, nhưng điều đó vẫn không thể ngăn Hà Du đố kỵ với các đàn em lớp mười được đi du lịch cùng Lục Nam Giai. May mà sắp gần đến cuối kỳ nên cũng khiến cô chẳng mấy chốc đã bị phân tâm mà không còn quá bận tâm về chuyện đi du lịch của Lục Nam Giai nữa.
Nộp xong bản báo cáo thí nghiệm cuối cùng của học kỳ này, cả người Hà Du thoải mái đi ra khỏi tòa nhà thí nghiệm. Gió đầu hạ mang đến cho người ta cảm giác mát mẻ. Dưới bầu trời trong xanh, dường như tất cả mọi người đều có một tâm trạng tốt.
Hà Du cầm điện thoại lên thì nhìn thấy tấm hình Lục Nam Giai đăng lên mấy phút trước, An Trấn đang có mưa phùn liên tục, phía xa còn có hai ba nhóm học sinh đang đùa giỡn vui vẻ dưới tán ô.
Ngưỡng mộ quá đi… trong lòng nghĩ như vậy rồi thì cô cũng chỉ lặng lẽ nhấn yêu thích.
Mấy tiếng sau, Hà Hoan đột nhiên gửi tới một tin nhắn. Cuối học kỳ hai chị em đều bận rộn việc của mình, đã không nói chuyện với nhau một khoảng thời gian rồi, vả lại bình thường cũng không có chuyện gì nghiêm túc để nói.
Sau khi tan học thì Hà Du mới mở tin nhắn ra xem, lúc này cô nhận ra Lục Nam Giai đã chụp thêm một tấm ảnh nữa.
Mưa ở An Trấn đã lớn hơn một chút, Lục Nam Giai đang cầm một cây dù màu xanh nhạt, ống kính hoàn hảo bắt trọn góc nghiêng của cô ấy, chụp được những đường nét cân xứng, phông ảnh được làm mờ nên lại càng phô ra được sự xinh đẹp của người trong ảnh.
“Sao em lại có tấm hình này?”
“Em thấy nó trong chín tấm hình mà cô Lý đã đăng.” Hồi lớp mười một và lớp mười hai, Hà Hoan học ở lớp xã hội trọng điểm, giáo viên chủ nhiệm là Lý Ngọc Cầm có mối quan hệ rất tốt với Lục Nam Giai.
“Nhớ ra lúc trước chị rất thích cô giáo Lục nên em gửi cho chị xem đấy. Hi hi, không cần cảm ơn đâu nhé!”
Chậc, Hà Du lười trả lời Hà Hoan nhưng vẫn lưu tấm ảnh đó lại, xem đi xem lại mấy lần rồi cuối cùng vẫn không có gan đặt làm hình nền của điện thoại.
Những tiết học buổi chiều hôm đó, Hà Du không quá tập trung, thỉnh thoảng lại lấy điện thoại ra nhìn tấm ảnh vài lần.
Đã hơn nửa ngày Hà Du đều tơ tưởng mà không tập trung. Buổi tối, khi cô quyết định cứu vãn một chút bằng cách bắt đầu viết luận văn cuối kỳ của môn tự chọn thì Lục Nam Giai lại gửi một tấm ảnh đến.
Trên ảnh là địa danh nổi tiếng của An Trấn, trong một lâm viên(*) kiểu Tô Châu. Trong vườn có một cái hồ, nước mưa rơi xuống mặt hồ tạo thành những đợt sóng lăn tăn.
Lâm Viên(*):khu rừng được sử dụng như một vườn công cộng lớn.
Hà Du cũng không lạ gì nơi này, ba năm trước cô cũng từng check in với bạn ở chỗ này.
“Năm nay trời An Trần đổ mưa rồi à? An Trấn trong mưa khá đẹp.” Không biết vì sao Lục Nam Giai lại gửi tấm ảnh này nên Hà Du chỉ có thể nặn ra hai câu như vậy.
“So sánh với ảnh lúc trước đi.”
Ảnh gì nhỉ?
Hà Du còn chưa kịp phản ứng thì Lục Nam Giai lại gửi đến một tấm ảnh rất giống như vậy, chẳng qua là trời trong hơn và khung cảnh trong vườn cũng giống với tấm ảnh mưa đầu tiên, nhưng cũng không có quá nhiều người.
Hà Du vừa nhìn đã phát hiện bản thân mình trong bức ảnh. Lúc đó cô còn cột tóc kiểu đuôi ngựa ngây ngô, mặc đồng phục mùa hè màu trắng của trường cấp ba Thân Nam. Nhìn có vẻ hơi phong phanh, đang ngồi xổm ở bên hồ nhìn cá chép trong đó cùng với bạn cùng bàn hồi lớp mười - Trác Vương Nguyệt. Nụ cười của người thiếu niên trong sáng lại rạng rỡ.
“Sao lại chụp cái này chứ?” Trong lòng Hà Du có chút vui mừng.
“Lúc đó đi ngang qua thì nhìn thấy nên tiện tay chụp lại, chụp cũng khá nhỉ?"
“Cô Lục vẫn đẹp hơn.” Hà Du nhớ đến tấm ảnh Hà Hoan gửi đến, lời khen phát ra từ trong đáy lòng.
“Hửm? Sao đột nhiên lại khen cô?”
Hà Du gửi tấm hình đó, nói là Hà Hoan chụp cho cô xem.
“Quả thật là chụp cũng khá tốt, nhưng mà sao em ấy lại cho em xem hình của cô nhỉ?"
Câu hỏi ngược khiến cho Hà Du không biết trả lời lại như thế nào bèn suy nghĩ một lát, mặt dày trả lời: “Bởi vì em ấy biết em thích cô, hi hi.”
Có lẽ do câu nói này quá thẳng thắn nên rất lâu sau Lục Nam Giai mới đáp lại bằng một biểu cảm ngượng ngùng. Lúc này Hà Du cũng đã vùi đầu vào trong luận văn cuối kỳ, cũng không tiếp tục cuộc đối thoại nữa.
Kì thi cao khảo búng tay một cái đã qua rồi. Học sinh lớp mười hai có được thời gian nghỉ ngơi ngắn ngủi, những người còn lại vẫn bận rộn như thường lệ.
Thời gian cứ như vậy trôi đi, đã hơn nửa tháng trôi qua, cuối cùng sinh viên đại học cũng được chào đón kỳ nghỉ hè.
Trước khi rời khỏi trường học, bốn người trong ký túc xá tụ lại với nhau chơi đùa một ngày, ăn uống cho thật ngon, thật đã.
Triệu Thư Tú thật sự cảm thấy hơi buồn bã, bởi vì học kỳ sau cô ấy phải sống một mình trong ký túc xá bốn người rồi. Ba người còn lại rất kỳ vọng vào cuộc sống làm trao đổi sinh.
Nói một cách nghiêm túc, Hà Du cũng có chút mong đợi, nhưng gần sát đến ngày đi, cô lại thường xuyên cảm thấy có chút hối hận.
Sau khi quay trở về Thân Thành, cô cũng không đi tìm Lục Nam Giai như đã nói trước đó, cô không dám nữa. Rõ ràng trông có vẻ là tình cảm của học sinh với giáo viên, nhưng hai người đều nghiêm túc ngượng ngùng.
Cứ như thế qua nửa kỳ nghỉ hè, Hà Du buồn bã nghĩ rằng năm nay không còn cơ hội gặp lại Lục Nam Giai nữa rồi, đồng thời cũng không khỏi lo lắng có phải cô đã nhìn thấy tâm tư của mình rồi hay không.
Nhà họ Hà vô cùng phấn khởi chuẩn bị đồ dùng cần thiết để Hà Du đi trao đổi ở nước ngoài, ngay cả Hà Hoan cũng trêu chị gái phải mang ít quà về cho mình.
“Con chỉ đi một học kỳ mà thôi, không cần mang nhiều đồ như vậy.”
“Quà gì chứ? Chẳng phải mấy thứ đó đều do nước mình xuất khẩu sang à?”
Hà Du cứ đáp từng câu như vậy, trong lúc nhất thời, cô dường như là người duy nhất trong gia đình trông giống như người ngoài cuộc chỉ ở nhà đọc những cuốn sách nhàn rỗi để gϊếŧ thời gian.
Trong lúc đó Mộc Lan Yên rủ Hạ Du ra bãi biển. Bãi biển của Thân Thành cũng không phải là quá trong, nhưng cũng đủ để người ta tịnh tâm lại.
Chạng vạng giữa hè, hai người con gái ngồi ở bãi biển ngắm hoàng hôn, mây trên không trung đỏ hừng, nhuốm đỏ cả nửa khung trời.
Sóng đánh vào trong bãi biển, chim biển kêu to nghênh đón gió biển. Bọn họ chỉ lẳng lặng mà nhìn
Xung quanh có người đốt lửa nướng thịt, không biết bụng ai réo lên trước vì hương thơm. Hai người cười ha hả, kéo nhau đi tìm quầy hàng đồ nướng.
“Ôi…” Mộc Lan Yên đang ăn, đột nhiên thở dài.
“Cậu sao thế?”
“Mặc dù sau khi tốt nghiệp trung học, chúng ta hiếm khi gặp được nhau mấy lần trong một học kỳ, nhưng mà mình vẫn rất không nỡ để cậu ra nước ngoài trao đổi một học kỳ.” Mộc Lan Yên làm động tác lau nước mắt, chọc cười Hà Du.
“Đừng lau dầu lên mặt!” Tuy nước mắt là giả, nhưng Hà Du biết câu không nỡ trong lời nói là thật: “Một học kỳ rất nhanh thôi, nói không chừng còn có thể về đón giao thừa cùng nhau nữa!”
Mộc Lan Yên nghe xong cũng gật gật đầu, lúc sau lại thay đổi sắc mặt: “Đợi đã! Đừng có tìm mình đón giao thừa! Lúc đó chắc chắn mình còn đang sống dở chết dở trong cuối học kỳ! Cậu đừng có đến trước mặt mình khoe khoang đã nghỉ rồi.”
Hà Du trợn tròn mắt, đưa thêm một xiên mực nướng cho đứa bạn một giây trước còn tình thâm nghĩa nặng, một giây sau đã lật mặt không nhận người.
“Nhưng mà, phải một học kỳ không thấy cô Lục, chắc cậu sẽ hơi buồn nhỉ?” Mộc Lan Yên lại ghé sát qua, hỏi nhỏ vào tai cô.
Người mà mấy ngày nay cố gắng hết sức không nhớ đến bị nhắc tới như vậy khiến trong lòng Hà Du lộp bộp một tiếng, tốc độ nhai trong miệng cũng chậm hơn.
Chậm rãi nuốt thức ăn trong miệng, cô nhìn bạn thân ở bên cạnh, bất lực thở dài nói: “Cậu đã nói rồi mà, vốn dĩ một học kỳ cũng không gặp được mấy mấy lần, có gì khác biệt đâu?”
“Ừm, cậu cảm thấy vui là được.” Mộc Lan Yên ném cây xiên nướng vào thùng rác cao bên cạnh, duỗi người một cái: “Ra ngoài nhìn thêm một tí, quen biết thêm nhiều người một tí cũng khá tốt."
Hà Du nghe nói, chỉ lặng lẽ ăn hết thịt xiên còn lại trong tay.
Ăn uống no say, hai người chậm rãi đi về khách sạn, vừa hay gặp được một buổi ca nhạc ngẫu hứng nhỏ. Mộc Lan Yên không nói lời kéo Hà Du vào xem náo nhiệt.
Ngày hè, bãi biển, buổi tối, âm nhạc, sự kết hợp của bốn từ đó là một trải nghiệm tuyệt vời.. Tiếng sóng biển cùng tiếng người hoà lẫn vào nhau khiến cho lòng người dâng trào.
Những chuyện và người vẫn luôn cố tình né tránh, cứ như thế lơ đãng buông ra từ trong đáy lòng sâu thẳm.
Nếu như Lục Nam Giai ở đây thì tốt biết mấy. Hà Du bị ý nghĩ đột ngột này dọa cho sợ, nhìn Mộc Lan Yên ở bên cạnh còn đang say đắm trong buổi diễn, cô sững sờ ý thức được, thì ra bản thân cũng khá trọng sắc khinh bạn.
Hà Du cười, tại sao phải gây khó dễ với bản thân. Sau khi nghĩ thông suốt, cô lấy điện thoại ra quay một đoạn phim nhỏ buổi biểu diễn trên bãi biển này, gửi cho Lục Nam Giai.
Sau khi buổi biểu diễn âm nhạc kết thúc, đợi hai người trở về khách sạn, Mộc Lan Yên chạy đi tắm trước. Hạ Du mới nhận được tin trả lời của Lục Nam Giai.
[Em đi chơi ở đâu thế? Nhìn vui ghê.]
[Em ở bãi biển nhìn thấy có buổi biểu diễn âm nhạc, tự nhiên muốn chia sẻ với cô Lục.] Hà Du suy nghĩ về câu từ của mình để khiến cho câu nói này không có vẻ khó giải thích vì nó quá hàm súc, cũng không quá mơ hồ, gây bối rối.
Một lúc sau, Lục Nam Giai mới trả lời lại. Cô nói sang một chủ đề khác: [Khi em nào đi?]
[Hai mươi tháng tám.] Nghĩ đến trước khi xuất phát cũng không được gặp Lục Nam Giai thêm làn nữa, Hà Du lại cảm thấy tiếc nuối, nghĩ rằng thi xong cuối kỳ nên đi tìm cô ấy.
[Mùng mười tháng tám cô về Thân Thành.]
Câu nói trông có vẻ không đầu không đuôi lại khiến Hà Du phấn khích ngồi thẳng dậy, nhưng vẫn thăm dò hỏi một câu: [Cô về rồi có bận việc gì không?]
[Cũng không bận lắm, muốn ra ngoài chơi không?]
[Muốn chứ!] Hà Du cười đến nỗi xém chút cầm điện thoại thôi cũng không chắc.
Mộc Lan Yên tắm xong nhìn thấy vẻ mặt cười vô tri của Hà Du thì vô cùng ghét bỏ, đẩy cô mau mau đi tắm mới khiến cho Hà Du lưu luyến bỏ điện thoại xuống.
Mấy trăm cây số, Lục Nam Giai cũng hưởng thụ tâm trạng tốt hiếm có.
Khi kỳ nghỉ hè vừa bắt đầu, cô không phải không hy vọng Hà Du đến tìm bản thân, đến tận khi cha mẹ năm lần bảy lượt hối thúc bản thân về nhà cô vẫn không đợi được tin tức của Hà Du. Nhưng cô lại không dám chủ động đi hỏi, độ tuổi giống như Hà Du, đang là lúc ham chơi, hoặc là đã có kế hoạch mới rồi không chừng.
Về đến Dĩnh Châu, cha nhiều lần mời Trần Lệ Minh đến nhà ăn cơm, chơi cờ. Cha cô có dụng ý khác, khiến Lục Nam Giai rất không thoải mái, chỉ muốn nhanh chóng trốn thoát.
Buổi tối cuối tháng bảy, sau khoảng hai tháng, Hà Du liên lạc với cô, không khí trong đoạn phim trông có vẻ rất vui vẻ, ngược lại làm cho cuộc sống của bản thân càng không thú vị.
Không giống với đoạn phim mười mấy giây, câu nói phía sau của Hà Du đã tô thêm chút màu sắc vào cuộc sống gần đây ngày càng ảm đạm của Lục Nam Giai.
Ám thị rõ ràng cho Hà Du, đối phương cẩn thận trả lời, khiến cô ý thức được, Hà Du cũng đã dè dặt cẩn thận duy trì mối quan hệ giữa bọn họ.
Hai người tương tư trong đêm mùa hè vô tận, sắp xếp thành một câu nhớ em giản dị tự nhiên, giấu kín vào trong lòng.