Mấy ngày phép ngắn ngủi, tuy Hà Du không đến nỗi bị cha mẹ ở nhà hối thúc gấp gáp nhưng cũng có chút phiền lòng.
Những kỳ vọng đối với tương lai của bản thân trong từng câu chữ của cha mẹ khiến cho Hà Du không biết phải trả lời như thế nào.
Lúc này cô thật sự rất hâm mộ Hà Hoan, vừa biết bản thân cần cái gì, lại không bị cha mẹ cằn nhằn nhiều như vậy.
“Nhưng ba rất ghét em học ban xã hội đó!” Hà Hoan đeo tai nghe, vừa xem kịch âm nhạc, vừa nghe Hà Du than phiền.
“Ban xã hội cũng không có gì không tốt…” Hà Du cũng cảm thấy bất công thay cho em gái.
“Ôi, không cần quan tâm bọn họ, chị thấy em học rất tốt phải không? Chị cũng thế, cứ làm theo những gì mình muốn là được, cuộc sống là của bản thân.”
Hà Hoan đang chăm chú xem video ca nhạc, không để ý nói ra một số điều không thực tế.
Hà Du á khẩu, nhất thời cũng không rõ bản thân muốn điều gì, lặng lẽ quay về phòng.
May là ngày cuối cùng Mộc Lan Yên đến gọi Hà Du đi ăn cơm, cứu rỗi kỳ nghỉ ăn không ngồi rồi của Hà Du.
Khi gặp mặt, Hà Du nhạy cảm phát hiện, trông Mộc Lan Yên không còn vẻ bay nhảy hoạt bát như lúc trước.
"Cậu sao thế?" Hà Du thử thăm dò hỏi
Mộc Lan Yên mệt mỏi trả lời: "Có chút chuyện phiền lòng, không nhắc nữa, chúng ta đi ăn đi!"
Hà Du không hỏi nhiều, bị Mộc Lan Yên kéo vào trong trung tâm thương mại, bắt đầu ăn uống.
Bởi vì là giờ nghỉ trưa, hai người ở ngoài tiệm cơm đợi thêm một lúc, trong lúc đó Mộc Lan Yên bình thường nhiều lời lại luôn ngơ ngẩn.
"Lan Yên, cậu gặp phải chuyện gì rồi sao?" Hà Du lo lắng hỏi Hà Du lo lắng hỏi: “Có chuyện gì đừng có giấu ở trong lòng."
Mộc Lan Yên vẫn nhìn chằm chằm vào ngón chân của bản thân như cũ, một lúc sau mới yếu ớt mở miệng: “Hôm qua mình và mẹ đi dạo phố, gặp được cô giáo Trương…”
“Cô ấy và chồng cô ấy cũng đang dạo phố, còn dẫn theo con trai nhỏ của bọn họ, đại khái cao như này.” Mộc Lan Yên dùng tay mô phỏng, mỉm cười, trông có chút cô đơn.
“Không phải cậu lúc trước đã biết…” Hà Du không biết an ủi như thế nào, lời nói được một nửa lại cảm thấy không liên quan lắm, lại không nói nữa.
May mà Mộc Lan Yên cũng không để ý, vẫn nói về bản thân như cũ: “Tuy đã cắt đứt mơ mộng hão huyền từ sớm, nhưng thật sự nhìn thấy vẫn khá khó chịu… Rõ ràng gia đình cô Trương hạnh phúc đầm ấm, mình nên vui thay cô ấy mới phải.”
Cuối cùng, cô ấy quay đầu lại nhìn Hà Du: “Mình quá ích kỷ rồi phải không?”
Hà Du nhất thời cứng họng, chỉ có thể nhẹ nhàng nói một câu: “Không có… lẽ thường tình của người… không gặp là được rồi.”
Mộc Lan Yên thở gian xong thì đã đến số của bọn họ. Hà Du nhanh chóng kéo Mộc Lan Yên vào trong tiệm.
Sau khi vào chỗ ngồi, thức ăn lên rất nhanh, ăn thịt xiên, từ trước đến nay Hà Du đều chú ý đến bạn thân không ăn cay mấy, nên chọn những món ít cay, nhưng hôm nay Mộc Lan Yên lại khăng khăng chọn cay vừa.
Đúng như dự đoán, cô ấy bị cay đến nước mắt chảy dài, trong lúc nói chuyện cũng mang theo âm mũi.
Hà Du không khỏi nghi ngờ, cô ấy có phải chỉ muốn tìm một các để khóc hay không.
“Cay quá thì đừng có ăn nữa, tổn thương dạ dày…” Hà Du nhìn thấy Mộc Lan Yên một hơi uống cạn trà nóng trong ly, lưỡi cũng cảm thấy đau.
“Hà…” Mộc Lan Yên thở mạnh ra một tiếng, trông như vô cùng dễ chịu.
“Tâm trạng tốt hơn chút nào chưa?” Hà Du nhận cái ly trống được đưa qua, sau khi rót đầy lại đưa về chỗ Mộc Lan Yên.
Mộc Lan Yên lần nữa uống cạn ly, để ly trà xuống, vẻ mặt của thường ngày hồi phục lại bảy tám phần: “Tốt hơn nhiều rồi! Phụ nữ mà thôi, không đủ thể mình tổn thương!”
Hà Du nghe xong, cười nhạo một tiếng.
Mộc Lan Yên cho rằng bản thân bị chê cười, giả vờ thành thục gật gù đắc ý: “Ôi trời, Tiểu Hà Du của mình không phải phiền muộn như mình, tốt quá.”
Hà Du định phản bác trong vô thức nhưng lại bị lý trí nhanh chóng chặn đầu lưỡi. Có điều Mộc Lan Yên vẫn nhìn ra được động tĩnh của cô.
“Hửm? Có chuyện à? Mau nói cho mình nghe thử!”
Hà Du chịu không nổi khuôn mặt dày tám tấc của Mộc Lan Yên, nghĩ lại thì nói cho Mộc Lan Yên nghe cũng không phải không được. Vậy nên cô tóm tắt lại một chút những va chạm gần đây với Lục Nam Giai, giả vờ trước đó không lâu mới phát hiện sự biến chất của tình cảm.
“Khá lắm, mình biết ngày mà! Mình biết ngay mà!” Mộc Lan Yên kích động vỗ đùi của mình: “Cậu cũng chậm vãi, vừa nhận ra bản thân thích cô Lục thôi hả?”
Hà Du có chút chột dạ, úp úp mở mở ừm một tiếng.
“Tuy phía mình đã không thể nữa, nhưng mà…” Mộc Lan Yên ám thị nhướng nhướng mày: “Các cậu cũng đã ngủ cùng nhau rồi, chao ôi!”
Hà Du đang uống trà thì bị sặc, ho không ngừng, một lúc sau mới thở nổi: “Cái quái gì vậy… hai chúng tớ cũng ngủ chung hồi đi biển đây thây? Đừng có lèo lái vấn đề sang ý nghĩa khác.”
“Hi hi, chuyện đó sao mà giống nhau được?”
Hà Du giả vờ bình tĩnh hỏi: “Sao lại không giống nhau?”
“Ít nhất cô Lục còn độc thân đó! Ồ không phải…” Cô ấy đột nhiên nhớ đến chuyện lúc trước, Mộc Lan Yên ngừng lại một chút: “À, cô Lục có bạn trai rồi…”
“Chuyện đó không đúng.” Hà Du lập tức lên tiếng phủ nhận.
Mộc Lan Yên nghi hoặc nhìn cô: “Sao cậu biết được?”
“Cô Lục tự nói với mình…” Hà Du ngượng ngùng dời tầm mắt đi.
“Ồ! Dũng sĩ à! Còn đi hỏi nữa! Vậy chẳng phải cậu còn hy vọng sao? Cậu cảm thấy như thế nào? Cô Lục thích cậu không?”
Hỏi đến vấn đề trọng tâm, Hà Du trầm tư, thế nhưng cô cũng muốn biết.
“Chỉ là tình cảm giữa cô giáo với học sinh thôi.”
Mộc Lan Yên nghe được, lại thở dài lắc đầu.
Sau khi im lặng một chút, hai người đổi chủ đề, không khí trên bàn ăn mới dần dần sống động trở lại.
Sau khi ăn cơm, Mộc Lan Yên buông bỏ vẻ u buồn vui vẻ tạm biệt Hà Du, quay về Thân Đại.
Hà Du về nhà sắp xếp hành lý, tối nay chuẩn bị về Nam Thành.
Sắc trời dần tối, Hà Hoan cũng trở về trường học, Hà Du tạm biệt ba mẹ rồi kéo va li ra cửa.
Tàu cao tốc đi về hướng trạm xe lửa, cũng có rất nhiều người trẻ giống như cô mang theo hành lý, cầm điện thoại không biết đang nhắn tin với người quan trọng nào.
Có lẽ là bị ảnh hưởng bởi hoàn cảnh, Hạ Du cũng bắt đầu nhớ Lục Nam Giai, nhưng lại không tìm được chuyện gì để kiếm cô ấy. Mang theo tâm lý thử nghiệ đăng một bài có vé xe, than phiền một câu lại phải về trường học làm thí nghiệm.
Cô nhận được lượt like của rất nhiều bạn học đại học và cấp ba, nhưng lại không thấy Lục Nam Giai, Hà Du thất vọng cất điện thoại.
Khó khăn lắm mới nhận được bình luận của Lục Nam Giai thì Hà Du đã sắp tới ký túc xa rồi.
“Chăm chỉ học hành nhé!”
Chỉ một câu nói đơn giản, cũng khiến cho Hà Du quyến luyến không rời đọc đi đọc lại mấy lần.
Lục Nam Giai còn chưa về Thân Thành, đã nhận được tin nhắn tới tấp từ cha mẹ.
Những lời lẽ đuối lý lẳng lặng trôi tuột đi, Lục Nam Giai nghe sự khiển trách của cha mẹ ở đầu bên kia, tai trái vào tai phải ra. Đợi bọn họ dạy bảo mệt rồi, cô cũng lười tranh cãi nên cúp máy.
Sau khi về nhà, cô đã ngủ cả ngày trời, sau khi thức dậy mê mang ngồi ở trên giường, nhìn trời đã đen được một nửa ở ngoài cửa sổ, trong lòng sinh ra cảm giác cô đơn vô tận, dứt khoát lại nằm trở lại.
Khi con người cô đơn, người đầu tiên nghĩ đến nhất định là người chiếm vị trí quan trọng ở trong tim.
Lục Nam Giai không chế không được sự nhớ nhung với Hà Du.
Thế nhưng, khi tâm trạng không tốt, rất nhiều cảm xúc dù nhỏ cũng sẽ bị phóng đại. Vốn dĩ cô không ủng hộ việc học trao đổi của Hà Du, lúc này lại bất lực nghĩ đứa trẻ này cuối cùng cũng phải bay cao bay xa, bay đến quãng trời của riêng mình, mà trong khoảng trời đó, không nên còn có hình bóng của giáo viên cấp ba.
Cô cố gắng khiến cho bản thân không nghĩ đến Hà Du nữa, cũng lẩn tránh tin nhắn đi xem mắt mà thỉnh thoảng cha mẹ lại gửi đến. Chỉ đợi đến kỳ nghỉ kết thúc, lại để bản thân tiếp tục vùi đầu vào công việc.
Tuy là như vậy, buổi tối cuối cùng của kỳ nghỉ sau khi biết Hà Du đã quay về Nam Thành, trong lòng cô vẫn trống rỗng.
Hành động như thường lệ bình luận một câu: [Chăm chỉ học hành nhé], nhưng không ngờ đến Hà Du lại nhắn tin cho mình, khiến cô không khỏi vui mừng.
[Cô Lục, lần sau em về Thân Thành lại tìm cô chơi!]
Trong lòng ấm lên, nhưng vẫn nghĩ nghĩ nói: [Đợi lần sau em về đã là nghỉ hè rồi, không phải nên chuẩn bị chuyện đi trao đổi sao?]
[Ừm… nhưng mà đó cũng là chuyện của tháng tám mà.]
Thì ra tháng tám Hà Du đã phải đi rồi…
Thấy Lục Nam Giai hồi lâu cũng không trả lời, Hà Du lại nhắn tới một câu: [Nghỉ hè cô có phải về Dĩnh Châu không?]
Vừa nghĩ đến phải về nhà đối mặt với ba mẹ hối cưới, chân mày của Lục Nam Giai lại chau.
“Vốn dĩ là phải về.” Rồi cô lại nhanh chóng bổ sung một câu: “Nhưng mà cũng có thể về trễ một chút.”
[Được thôi, đến lúc đem đi tìm cô Lục!]
Cách màn hình cũng có thể cảm thấy khi Hà Du gõ chữ cô cười tươi như thế nào.
Lục Nam Giai hoàn toàn quên mất sự buồn bực lúc trước, vui vẻ nghênh đón công việc sau lễ.