Buổi tối Hà Du ngủ không ngon, lúc thì mơ thấy mình nhận thiệp cưới của Lục Nam Giai, lúc thì mơ thấy Lục Nam Giai mặc váy cưới đi lại chỗ mình, lúc buồn lúc vui, thay đổi xoành xoạch làm cô tỉnh giấc rồi lại ngủ thϊếp đi rất nhiều lần.
Hôm sau khi thức dậy, đôi mắt thâm quầng của cô đã khiến cho cha mẹ giật mình.
Sau khi ăn trưa xong, Hà Du thu dọn cặp sách chuẩn bị ra ngoài, mẹ Hà thực sự nghĩ rằng con gái của mình sẽ đi học lại, không khỏi lo lắng: “Du Du, đừng cố học mệt mỏi quá. Sức khỏe con quan trọng hơn.”
“Dạ, con đi đây.”
Khi cánh cửa đóng lại, cô nghe phong phanh giọng của cha Hà: “Người trẻ tuổi liều lĩnh một chút không phải là chuyện bình thường sao? Em đừng có xen vào.”
Hà Du hít vào một hơi, lấy điện thoại của mình ra nhìn vào tin nhắn tối hôm qua của Lục Nam Giai, không thể nhịn được mà thở dài.
[Không thì ngày mai đi ăn trưa đi?]
Nếu là trước ngày hôm qua, Hà Du nhất định sẽ rất vui, nhưng những việc chính mắt cô thấy, tự tai cô nghe ngày hôm qua khiến cô thực sự chán nản, cũng cảm thấy hối hận vì đã bỏ về, cảm thấy mình đang đơn phương tự nguyện làm một con hề.
[Trà chiều được chứ?] Đây là lần đầu tiên cô từ chối Lục Nam Giai.
Lục Nam Giai vui vẻ đồng ý, cả hai hẹn thời gian và địa điểm gặp mặt.
Trong hầu hết những lần gặp nhau thì Hà Du thường thích đến chỗ hẹn sớm, hôm nay cũng không ngoại lệ, thế nhưng Lục Nam Giai đã tới trước rồi.
Tháng ba ở Thâm Thành được tô điểm bằng màu xanh da trời nhàn nhạt, ánh nắng vào buổi chiều chiếu xuống làm mọi thứ càng có thêm sức sống.
Cách đó khoảng hai mươi mét, Hà Du nhìn thấy Lục Nam Giai đang đứng ở ngã tư đường mỉm cười vẫy tay chào cô.
Mái tóc dài của cô hơi rối vì đứng trong gió, nhưng nó cũng không thể làm giảm đi sự quyến rũ của cô, bên dưới chiếc áo len cao cổ màu xanh phấn là một chiếc váy len màu vàng tươi tắn, càng khiến cô trở nên trẻ trung và xinh đẹp hơn.
Lúc nhìn thấy Lục Nam Giai, Hà Du cảm thấy nhẹ nhõm hơn, dẫu có là bạn bè đi nữa thì cũng sẽ tốt thôi, là học trò của Lục Nam Giai, cô còn mong chờ cái gì nữa đây.
“Cô Lục, cô tới sớm quá rồi đó.” Hà Du thu lại tâm tư, chạy tới bên cạnh Lục Nam Giai, cười như mọi khi.
“Cũng không sớm lắm đâu.” Lục Nam Giai cười dịu dàng, giơ tay phủi những mảnh bụi nhỏ dính trên tóc của Hà Du.
“Tại sao quầng thâm mắt của em đậm vậy? Em bận làm bài tập về nhà mỗi ngày đến mức ngủ muộn sao?”
Nhớ lại giấc mơ tối hôm qua, Hà Du cúi đầu tránh đi ánh mắt của Lục Nam Giai: “Ừm, em hơi bận.”
“Em...” Cảm thấy hôm nay Hà Du có hơi khác thường, Lục Nam Giai nhìn chằm chằm cô một lúc nhưng vẫn không thể phát hiện là khác chỗ nào: “Chú ý nghỉ ngơi hơn một chút đi.”
Hà Du ngoan ngoãn gật đầu: “Vâng. Con phố ở phía trước có một tiệm đồ ăn vặt rất ngon, cô muốn tới đó không?”
“Được thôi.”
Hai người đi cạnh nhau, nhưng khoảng cách giữa họ đã rộng hơn lúc trước.
Bước vào cửa hàng đồ ăn vặt, mùi thơm ngào ngạt nhanh chóng bao trùm hai người, nhân viên phục vụ niềm nở chào đón họ ngồi vào chiếc bàn có ánh nắng đẹp nhất.
Hà Du khéo léo cầm thực đơn và giới thiệu cho Lục Nam Giai vài món mà cô thấy ngon. Sau khi hai người quyết định những món sẽ ăn, họ trả lại thực đơn cho nhân viên phục vụ.
Vào thời điểm này trong mùa, cửa hàng đồ ăn vặt có rất nhiều cặp đôi đang hẹn hò, hoặc là các cô gái đang tụ tập, thỉnh thoảng có thể nghe tiếng cười nói rộn ràng. So với những người khác ở đây thì bàn của Hà Du yên tĩnh hơn rất nhiều.
“Trước đây em thường tới cửa hàng này lắm sao?” Lục Nam Giai đã nhận ra hôm nay Hà Du im lặng hơn rất nhiều, nên quyết định sẽ làm người đập tan bầu không khí yên tĩnh này.
“Vâng, thỉnh thoảng em sẽ tới đây ăn cùng với Mộc Lan Yên mỗi khi thi xong.”
Lục Nam Giai cười nhẹ: “Quan hệ của hai em thật tốt.”
“Vâng.”
Hai người lại im lặng, Lục Nam Giai chắc chắn là hôm nay Hà Du có chuyện gì đó không ổn, vì vậy cô không nói lời nào nhìn chằm chằm vào Hà Du. Cảm nhận được ánh mắt của Lục Nam Giai, cô cảm thấy hơi khó xử, sau đó quay mặt đi chỗ khác.
“Cô ơi, gần đây cô có bận không? Có phải là sắp tới thi giữa kỳ rồi đúng không?”
“Tháng sau là thi giữa kỳ rồi, dạo này cũng không có việc gì làm.”
“Như vậy thì tốt rồi.”
Bầu không khí lại trở nên khó xử, Lục Nam Giai lặng lẽ thở dài, con bé này làm sao vậy, quyết định không nói về việc đó nữa, cô hỏi: “Hôm nay em hẹn cô ra ngoài có việc gì không vậy? Không phải tuần trước đã gặp nhau rồi sao?”
“À, đúng rồi, bài tập về nhà hồi nghỉ đông.” Hà Du lấy từ trong túi ra một tờ giấy đưa cho Lục Nam Giai, hơi dè dặt nói thêm: “Cứ có cảm giác sau khi đọc xong sẽ không có nhiều chiều sâu, dù gì thì em cũng không có học môn lịch sử...”
Lục Nam Giai mỉm cười cầm lấy, cẩn thận gấp lại rồi bỏ vào trong túi, nhìn Hà Du rồi trêu chọc: “Tôi còn tưởng là em đã quên rồi chứ. Không phải đã nói là có thể nộp bản điện tử rồi sao?”
Hà Du chắc chắn sẽ không nói là cô cố tình kiếm cớ để quay lại gặp cô đâu, cô giả vờ đột nhiên nhận ra: “Ừm, xém nữa là em quên luôn rồi.”
Lục Nam Giai cũng không hỏi thêm câu nào nữa, may thay nhân viên phục vụ đã mang mấy món ăn vặt ra.
Bánh mousse sô cô la, bánh quế trái cây và hai cốc sữa yến mạch chất đầy trên chiếc bàn gỗ nhỏ, làm cho chỗ ngồi của hai người trong sống động hơn hẳn.
Hà Du cắt bánh quế ra, do dự một lúc rồi đặt miếng bánh lên dĩa của Lục Nam Giai, giả bộ bình tĩnh nói: “Cô ơi, ăn thử bánh này đi.”
Lục Nam Giai ngẩng đầu nhìn Hà Du. Hà Du vẫn đang nỗ lực giữ bình tĩnh, vẻ mặt chân thành nhìn Lục Nam Giai.
“Cảm ơn.”
Hà Du vừa thở phào nhẹ nhõm thì Lục Nam Giai đã đưa muỗng bánh đến bên miệng cô: “Em cũng ăn thử bánh này đi.” Hà Du ngạc nhiên nhìn vào miếng bánh Lục Nam Giai đang đút cho cô ăn, không biết nên làm cái gì.
“Cô chưa ăn đâu nên em yên tâm đi.” Lục Nam Giai lắc lắc cái muỗng trong tay, nhướng mày.
Chắc là cô đang giỡn với mình... Hà Du nghĩ vậy, sau đó ngoan ngoãn ăn bánh Lục Nam Giai đút cho, vị nhẵn nhẵn của socola kết hợp với vị ngọt dịu của bánh, cực kỳ kí©ɧ ŧɧí©ɧ vị giác, khiến cô cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều.
Cả hai vừa thoải mái trò chuyện với nhau vừa ăn bánh, trong thoáng chốc đã ăn xong rồi.
Sau khi thanh toán hóa đơn và rời khỏi cửa hàng đồ ăn vặt, Hà Du lấy điện thoại ra xem giờ.
“Mấy giờ em trở về Nam Thành?” Lục Nam Giai nhỏ giọng hỏi.
“Sáu giờ, vẫn còn ba tiếng nữa. Nhưng em có thể đổi vé sang chuyến tàu sớm hơn.” Lúc đặt vé, Hà Du không ngờ là bây giờ cô phải hối hận vì đã mua vé về muộn như vậy.
Thấy Hà Du muốn nhanh chóng rời đi, Lục Nam Giai cuối cùng cũng không thể nhịn được nữa mà hỏi: “Hà Du, hôm nay tâm trạng của em không tốt sao?” Cô nhẹ nhàng đưa tay chạm lên mặt của Hà Du rồi nhẹ nhàng nói tiếp: “Có phiền não gì thì cứ nói với cô.”
Hà Du tránh khỏi tay của Lục Nam Giai, bầu không khí lạnh đi trông thấy.
“Tâm trạng của em không tốt.” Ý thức được hành động của mình sẽ làm người khác tổn thương, Hà Du vội vàng muốn giải thích, nhưng lại không nghĩ ra được bất kì lí do nào. Lục Nam Giai rút tay lại, thở dài buồn bã nhìn Hà Du, im lặng đợi cô nói xong.
“Thật sự là do tâm trạng không tốt mà...” Hà Du không biết nên làm cái gì khi bị nhìn chằm chằm như thế này, quyết định bất chấp tất cả nói.
“Em tưởng hai ta là bạn của nhau, vậy mà cô có bạn trai rồi cũng không nói cho em biết. Nhưng bây giờ em đã hiểu rồi, bạn bè cũng sẽ có những bí mật cần phải giấu kín, nên không cần phải buồn.” Nói rồi cô lặng lẽ nhìn Lục Nam Giai.
Sau khi Hà Du nói một hơi xong, khuôn mặt lạnh lùng của Lục Nam Giai mới từ từ giãn ra, sau đó hỏi lại: “Ai nói với em là cô có bạn trai đó? Em đánh hắn ta đi, bịa đặt thông tin là vi phạm pháp luật.”
“Ùm...” Cô Trương chứ ai.
Dường như Lục Nam Giai đang muốn giải tỏa cơn giận của mình, nhéo mặt của Hà Du: “Có phải việc này làm em không vui đúng không? Nói ra sớm hơn không phải sẽ tốt hơn sao, em xem, buồn nguyên một ngày rồi.”
Hà Du không nói nên lời, ngượng ngùng cười, vẫn không dám nhìn vào mặt cô: “Không có dám hỏi...” Nếu hỏi thì ngại quá rồi, dù gì thì đây cũng là chuyện riêng tư mà.
“Bây giờ tâm trạng của em đã tốt hơn chút nào chưa?” Lục Nam Giai vỗ nhẹ vào mặt của Hà Du, muốn cô ngước lên rồi tiếp tục hỏi: “Nếu như cô có bạn trai, thì em sẽ không vui sao?”
“Không phải chuyện đó...” Trái tim Hà Du thắt lại, cô ngẩng đầu nhìn Lục Nam Giai, cố gắng tìm ra một thứ gì đó từ nét mặt cô.
Thấy Hà Du đang lo lắng, Lục Nam Giai nhẹ nhàng nói: “Cô không có ý định yêu ai vào lúc này hết, cô cảm thấy thoải mái hơn khi sống một mình.”
“Ừm...”
Giọng của Lục Nam Giai dịu dàng giống như một cơn gió ấm áp khiến cho Hà Du quên mất những gì mình muốn nói. Có lẽ vào lúc này, lời nói là điều dư thừa nhất.
Hà Du bẽn lẽn cười, Lục Nam Giai dịu dàng nhìn cô, như một hạt giống mặc dù đang ngủ yên trong mùa đông, vẫn luôn luôn tìm kiếm một cơ hội để nảy mầm trong trái tim của cô.
“Vẫn còn ba tiếng nữa, em còn muốn đổi vé nữa không?”
Hà Du nhìn thấy ánh mắt ngập tràn nụ cười của Lục Nam Giai, nhỏ giọng nói: “Cô, nếu cô rảnh thì...”
Lục Nam Giai nhướng mày, không trả lời.
Hà Du nói tiếp: “Cô có muốn đi dạo với em trong công viên gần đây không?” Dứt lời, cô bỗng cảm thấy lời mời này của mình có hơi kỳ cục nên nên đỏ mặt.
Lục Nam Giai không quan tâm đều đó, nhẹ nhàng gật đầu đồng ý.
Ở trung tâm công viên có một hồ nước nhân tạo, bên bờ hồ là những bụi lau bụi sậy tươi tốt, dẫu có trãi qua mùa đông lạnh giá chúng vẫn hiên ngang đứng thẳng trên mặt nước. Một con đường làm bằng gỗ được uốn quanh bờ hồ, người đến người đi dạo chơi trên đấy, tiếng nói, tiếng bước chân và tiếng lau sậy xào xạc theo từng cơn gió.
Một buổi chiều chủ nhật yên ả và thanh bình, bầu trời trong xanh, không một gợn mây, ánh mặt trời sưởi ấm trái đất vô điều kiện. Hà Du và Lục Nam Giai bước đi trên con đường gỗ, vui vẻ trò chuyện, cả hai đều ăn ý không nhắc đến sự việc vừa xảy ra.
Thỉnh thoảng sẽ có người dắt chó đi ngang qua họ, lần nào Hà Du cũng nghiêng người né đi, Lục Nam Giai kéo cô xích lại mình. Hơi thở của người trong mộng đột nhiên gần hơn, khiến trái tim của Hà Du đập lạc mất một nhịp, cô ổn định tinh thần lại rồi nói: “Thời tiết hôm nay đẹp quá đi.”
“Đúng vậy, đi dạo thế này, dường như mọi muộn phiền đều bị gió thổi bay.”
Một con cò bay lướt qua mặt hồ, mang theo ánh sáng lấp lánh của mặt trời chiếu rọi lên mặt nước.
Lục Nam Giai nở một nụ cười nhẹ nhàng, ngắm nhìn khung cảnh mùa xuân nơi đây, trở thành hình ảnh mà Hà Du luôn cất giữ cẩn thận trong lòng.
Cả hai cùng ngồi xuống một băng ghế sạch sẽ.
Hà Du duỗi đôi chân đau nhức ra, thở dài: “Ôi, cuối tuần lại sắp kết thúc nữa rồi.”
Lục Nam Giai cười nói: “Lại phải trở về làm thí nghiệm rồi.”
“Đúng vậy...”
Làn gió thổi qua mang theo một chút mùi hương của cây cỏ, như đang tiếp thêm dũng khí cho Hà Du vậy.
“Cô Lục đẹp như vậy, tại sao lại không thử yêu đương đi?”
Không ngờ Hà Du lại khơi ra chủ đề này, Lục Nam Giai hơi ngạc nhiên, mỉm cười hỏi Hà Du: “Tại sao người đẹp lại phải yêu đương chứ?”
“Cũng không cần lắm... Chắc là sẽ có rất nhiều người___thích cô sẽ khóc ngất luôn cho coi.”
“Em cũng rất dễ thương mà, sao không thử yêu đương đi? Muốn kết hôn mới học tập luôn hay sao?” Câu nói của Hà Du khiến cho Lục Nam Giai bật cười, giơ tay véo mặt cô, lần này Hà Du không hề né tránh.
“Học tập không có yêu em, ở chung với nó thật sự rất mệt.” Hà Du thả lỏng hai tay ra, tạo nên bộ dạng bất lực.
Người đến rồi lại đi, gió thổi không ngừng. Hai người ngồi cùng với nhau, càng ngày càng gần, thời gian lại trôi đi, tâm trạng dần dần sa sút.
“Em phải đi rồi.”
Hà Du lấy điện thoại ra gọi taxi, cô không dám nhìn vào Lục Nam Giai nữa, cô sợ nếu mình nhìn lại, thì cô sẽ không muốn rời khỏi đây.
“Được rồi, khi nào về tới phòng rồi nhớ gọi cho cô.”
Hà Du đứng dậy, đang định nói tạm biệt thì Lục Nam Giai ôm chầm lấy cô. Hương thơm thoang thoảng làm cô mở to mắt.
“Hẹn gặp lại, Hà Du.”
“Ừm...” Hà Du ngước mắt lên nhìn vào nụ cười của Lục Nam Giai, lấy hết dũng khí trong lòng nói: “Em sẽ rất nhớ cô.”