Tuần này Hà Du rất bận, ngoài bận rộn viết báo cáo thí nghiệm và gấp rút làm bài tập thì cô còn dành thời gian đến thư viện văn học mấy lần. Tự bắt bản thân - một sinh viên khoa học tự nhiên viết ra một bài cảm nghĩ dài 800 chữ sau khi đọc《Hán Thư》, nhưng cũng chỉ về những phần đã đọc xong rồi.
Tối thứ năm, cô nói với người nhà rằng cuối tuần sẽ về Thân Thành. Mẹ không hỏi han gì nhưng cha cô thì truy hỏi rất lâu mà cũng không hỏi ra được lý do. Sau đó cô lại báo cho bạn thân Mộc Lan Yên, cô ấy lập tức nói rằng hai người họ có thể hẹn dùng bữa cùng nhau.
Chiều thứ sáu sau khi tan học, Hà Du không về cả kí túc xá mà đi ra thẳng trạm tàu hỏa.
Về đến nhà, mẹ Hà vui vẻ làm bốn món mặn một món canh.
Hà Du bưng hai bát cơm đi ra khỏi phòng bếp, hỏi: “Hà Hoan không về ạ?”
Cha Hà đã ngồi vào chỗ của mình hừ một tiếng: “Không biết nó bận cái gì ở trường nữa!”
“Không phải Hoan Hoan đã nói rồi sao? Con nó đang bận viết luận văn.”
“Ai mà biết được nó.”
Bữa tối vốn dĩ vui vẻ hòa thuận lại trở nên kỳ lạ.
Có lẽ nhận ra mình đã đóng băng bầu không khí, cha Hà hắng giọng hỏi Hà Du: “Ở trường con học những gì vậy?”
“Dạ? Là toán học và vật lý ạ.”
Hà Du biết cha đang tìm một chủ đề để nói chuyện nhưng vấn đề này cũng quá rộng rồi.
Nhưng mà cha Hà rất hài lòng với câu trả lời này, phấn khởi hỏi: “Tốt nghiệp xong con định làm gì? Định học tiếp lên cao học phải không?”
Cha Hà không phát hiện ra cảm xúc của con gái, lại tiếp tục nói trên bàn ăn về con trai của bạn cùng lớp - Tiến sĩ Vân Vân đang học về hóa học vật liệu. Cuối cùng còn nói thêm một câu: “Con có muốn làm quen với con trai bạn cùng lớp của cha không? Thằng bé rất tốt đó!”
“Không cần đâu ạ. Con no rồi!”
Hà Du vội vàng đút miếng cơm cuối cùng trong bát vào miệng rồi đứng dậy trở về phòng.
Cha Hà vẫn còn đắm chìm trong thế giới của chính mình: “Quen biết chút cũng tốt mà!”
Mãi đến khi phát hiện vợ mình nhìn chằm chằm thì mới dừng lại.
“Sao vậy? Tôi nói chẳng có gì sai cả.”
Trong phòng, Hà Du ngồi xuống bàn học nhìn những cuốn sách giáo khoa từ cấp ba vẫn chưa bị vứt đi trên giá sách. Nhớ thời thời điểm trước khi nghỉ hè năm lớp mười. Sau khi biết cha cho phép Hà Hoan chọn tổ khoa học xã hội, cô cũng chạy tới nói rằng muốn chọn khoa học xã hội thì lại bị mắng cho cẩu huyết đầm đìa1.
(1)狗血淋头: cẩu huyết đầm đìa - máu chó phun đầu. Cẩu huyết chỉ những hành động khiến người khác ức chế, thách thức khả năng chịu đựng. Ở đây chỉ hành động vô lý của cha Hà cũng như thái độ dữ dằn của ông.
“Em gái con học toán bình thường nên chỉ có thể chọn tổ văn, con thì học tổ văn gì chứ?”
Lúc đó cô vô cùng tủi thân, đến ngay cả mẹ cũng không hiểu mình. Chỉ có Hà Hoan lên tiếng thay cho cô nhưng thiếu chút nữa cũng làm nổi dậy một trận tinh phong tuyết vũ 2 khác.
(2)腥风血雨: Tinh phong tuyết vũ nghĩa là mưa máu gió tanh. Ý chỉ một trận cãi vã nữa trong gia đình hoặc một cơn tức giận nữa của cha Hà.
Trong hai năm tiếp theo, thi thoảng cô lại nói chuyện với Hà Hoan về việc phân ban lúc đó. Hà Hoan đều bất lực nói: “Sớm biết thế thì chị nên để điểm toán thi cấp ba thấp một chút.”
Hà Du cũng chỉ có thể cười trừ.
Sau khi phân ban lớp mười một, Hà Du cũng từng nhiều lần phàn nàn với Lục Nam Giai về chuyện này. Nói rằng nếu học tổ khoa học xã hội thì lên lớp mười hai Lục Nam Giai vẫn sẽ tiếp tục dạy cô rồi.
“Bây giờ tôi cũng chưa được phân tới tổ văn trọng điểm của lớp 12 đâu.”
Lục Nam Giai không đồng tình với suy nghĩ của Hà Du, ngược lại còn khuyên nhủ cô: “Em phải nghĩ cho kĩ rốt cuộc mình muốn học cái gì, không thể vì suy nghĩ của người khác mà đưa ra quyết định được.”
Lúc đó Hà Du nghe xong câu này, trong lòng mờ mịt: “Chẳng lẽ mình thật sự không thích tổ văn sao?”
Sau đó không còn nhắc lại chuyện này nữa.
Hà Du im lặng lấy bài cảm nghĩ từ trong cặp sách ra xem lại một lần nữa rồi cất đi, suy sụp nằm dài trên bàn học nhắm mắt nghỉ ngơi.
Một lúc sau có tiếng gõ cửa vang lên, giọng của mẹ từ ngoài cửa truyền vào: “Du Du, con có ăn canh không? Canh gà mẹ đặc biệt nấu đó.”
“Vâng!”
Hà Du đứng dậy mở cửa, thấy mẹ đang bưng một bát canh gà thì vội vàng nhận lấy.
“Con đừng để ý tới cha, không cần phải đi tìm bạn trai để yêu đương.”
Hà Du suýt chút nữa thì sặc canh gà: “Khụ khụ… Con biết rồi. Uống xong con sẽ rửa chén, mẹ đi nghỉ ngơi đi ạ.”
Mẹ Hà vui vẻ nói xong thì quay xuống phòng khách tìm chồng nói chuyện.
Sau khi uống xong một bát canh gà nóng hổi, cả người nóng lên. Hà Du thở phào nhẹ nhõm, cầm bát đi xuống bếp.
Ngay cả tiếng xả nước ở mức to nhất cũng không thể ngăn được âm thanh của chương trình hẹn hò trong phòng khách lọt vào tai của Hà Du. Thỉnh thoảng còn có thể nghe được tiếng cha mình bình luận về các nữ khách mời trong đó.
Rửa phát xong Hà Du lại trốn vào trong phòng tự cách ly.
Ngày mai cô hẹn Mộc Lan Yên cùng đi hát và ăn cơm, lúc đầu đã dự định là chủ nhật nhưng thứ bảy Lục Nam Giai lại có việc nên đành hẹn lại với Lục Nam Giai vào chủ nhật.
Chiều thứ bảy, Hà Du đi vào nội thành. Lúc đến nơi hẹn với Mộc Lan Yên có hơi sớm một chút nên dựa vào cột đằng sau nghịch điện thoại.
Vào cuối tuần nên trung tâm mua sắm có rất nhiều người qua lại.
“Được, nghe anh hết.”
Đột nhiên giữa những âm thanh hối hả ồn ào của dòng người cô nghe được một giọng nói quen thuộc. Cô ngẩng đầu nhìn xung quanh nhưng lại không nhìn thấy bóng dáng quen thuộc nào trong dòng người náo nhiệt.
Chắc là nghe nhầm rồi. Hà Du sững sờ nhìn vào trong đám người, cũng không chú ý đến có một người đi đến bên cạnh.
“Này!” Mộc Lan Yên vỗ vai cô một cái: “Nhìn cái gì vậy?”
Hà Du lại liếc mắt nhìn dòng người: “A, cậu tới rồi! Mình không nhìn gì cả.”
Mộc Lan Yên nắm chặt lấy tay cô, vui vẻ nói: “Lâu lắm rồi không được hát karaoke. Hôm nay chúng ta chỉ có hai người, nhất định phải hát hết mình mới được!”
“Được, được, được.”
Hai người thân mật tay trong tay đi về phía thang cuốn.
Không thể không nói Mộc Lan Yên thật sự rất thích hát. Giọng hát của cô ấy rất ngọt ngào, giọng của Hà Du lại trầm hơn một chút.
Trong phòng nhỏ, hai người cùng nhau ca hát cả một buổi chiều. Hát đến mức ra khỏi phòng karaoke cũng không còn muốn nói chuyện nữa.
“Khụ khụ khụ… Mệt muốn chết luôn…”
Hà Du bất lực nhìn Mộc Lan Yên, giọng nói cũng đã trở nên khàn khàn: “Hát suốt ba tiếng sao không mệt được?”
“A! Nhưng mà Du Du này, cậu không cảm thấy giọng hát của bọn mình rất hợp sao!”
Mộc Lan Yên dính lại gần cười nói: “Này, nếu như trong lòng mình mà không có cô Trương thì nhất định sẽ theo đuổi cậu. Sau đó bọn mình chắc chắn sẽ là một cặp tình nhân rồi!”
Hà Du trợn mắt, xua xua tay như đuổi một con mèo hoang dính người đi: “Mình không so được với cô Trương đâu. Không nổi, không nổi!”
“Haha, đương nhiên cậu không so nổi rồi.”
Hà Du không ngờ tới Mộc Lan Yên còn hùa theo, giả vờ làm hành động như muốn đánh cô ấy: “Ừ?”
Mộc Lan Yên nhảy ra xa một mét, vẫn còn cười đùa nói: “Này, chúng ta đi mua một chút đồ uống rồi đi ăn cơm thôi, mình khát chết rồi!”
Hà Du đuổi theo cô ấy, trong lòng không khỏi thở dài. Có phải những người tràn trề năng lượng giống như Mộc Lan Yên thường rất cởi mở trong chuyện tình cảm không? Thật ghen tị với những người tự do như vậy.
Không lâu sau, hai người mỗi người cầm một ly trà sữa ngồi bên ngoài tiệm thịt nướng nói chuyện phiếm để chờ xếp hàng lấy số.
Mộc Lan Yên nuốt miếng dừa trong miệng, không nhịn được mà hỏi Hà Du: “Sao cuối tuần này cậu tự nhiên lại chạy về đây vậy?”
Hà Du uống ngụm sữa đậu nành nóng hổi cuối cùng, từ từ thở ra một hơi: “Thì chỉ là muốn về nghỉ ngơi một chút thôi.”
Mộc Lan Yên nhấp nhấp một ngụm trà sữa rồi nhìn cô đầy nghi ngờ.
“Mình đi vứt rác đã, tiện đi vệ sinh luôn.”
Hà Du đứng dậy, lại cúi đầu dặn dò một câu: “Cậu nhớ chú ý nghe nhân viên phục vụ gọi đó.”
Mộc Lan Yên có chút không kiên nhẫn xua xua tay: “Mình cũng không ngốc, cậu nhanh đi đi! Đứng để đến lúc mình ăn trước rồi cậu vẫn chưa về đâu!”
Nghe ra ý oán thầm của bạn thân, Hà Du trừng mắt nhìn cô ấy một cái rồi bước nhanh về phía nhà vệ sinh.
Vừa từ nhà vệ sinh đi ra cô đã nhận được tin nhắn của Mộc Lan Yên thúc giục rằng bàn tiếp theo là tới họ rồi. Hà Du rảo bước về quán thịt nướng, nhưng trên đường cô vô ý liếc mắt phải thứ gì đó khiến cô phải dừng lại.
Không khí bên trong của nhà hàng phương Tây có chút lờ mờ, trên mỗi bàn đều đặt một ngọn nến điện tử mờ ám. Lục Nam Giai đang cầm thực đơn trò chuyện cùng người đàn ông ngồi đối diện.
Hà Du đứng từ xa quan sát, nhìn thấy rõ được nụ cười trên khuôn mặt của Lục Nam Giai. Cô cứ như vậy đứng ngây ra đó cho đến khi Mộc Lan Yên gửi thêm mấy tin nhắn nữa mới hậm hực bỏ đi.
Trong nhà hàng phương Tây, Triệu Vân Thiên hỏi Lục Nam Giai: “Chỉ một phần mì Ý thôi sao? Không gọi thêm bít tết à? Bít tết của nhà hàng này cũng ngon lắm đó.”
Lục Nam Giai giơ tay gọi nhân viên phục vụ tới để gọi đồ ăn: “Không cần đâu, như vậy là được rồi.”
Sau khi gọi món xong, hai người rơi vào im lặng.
Triệu Vân Thiên hắng giọng: “Hôm nay khó lắm chúng ta mới ra ngoài ăn cơm…”
Còn chưa nói hết câu, Lục Nam Giai đã ngắt lời anh: “Anh Triệu, thật ra hôm nay tôi tới là có một số lời muốn nói với anh.”
Triệu Vân Thiên ngồi thẳng lên một chút, ý bảo cô nói tiếp.
Lục Nam Giai nhìn người đàn ông lịch sự và nhẹ nhàng trước mặt, thu lại ý cười trên mặt rồi nghiêm túc nói: “Tôi nghĩ chúng ta thật sự không thích hợp, tôi không thể tiếp tục lãng phí thời gian của anh nữa!”
Triệu Vân Thiên nghe xong, rõ ràng là có hơi sửng sốt nhưng rồi lại khôi phục nụ cười như trước: “Sao đột nhiên… Tôi còn tưởng rằng…”
Khó lắm mới hẹn được Lục Nam Giai ra ngoài, anh còn tỉ mỉ chọn phim và nhà hàng. Vốn là muốn đi xem phim sau bữa tối nhưng vì Lục Nam Giai không muốn nên anh cũng chiều theo. Sao lại trở thành như thế này?
Nghĩ đến đây, anh cũng không nổi nóng. Anh kiềm chế lại cảm xúc của mình, cố gắng duy trì phong thái của một quý ông: “Tôi có chỗ nào làm chưa tốt sao? Chú Lục và dì Lục không thích tôi à?”
Nghe anh nhắc đến cha mẹ của mình, Lục Nam Giai chần chờ một lúc nhưng vẫn kiên định nói: “Chuyện tình cảm không thể miễn cưỡng, hi vọng anh có thể tìm được một người tốt hơn.”
Nói xong cô còn bổ sung thêm một câu: “Xin lỗi vì làm phí thời gian của anh, bữa này tôi mời nhé.”
Triệu Vân Thiên tăng âm lượng giọng trong vô thức, khiến những người ngồi gần đó cũng liếc mắt nhìn sang vài lần: “Không thử thì làm sao biết được là không tới?”
Lục Nam Giai nhìn chằm chằm Lục Vân Thiên mà không nói lời nào với vẻ mặt lạnh lùng. Triệu Vân Thiên kìm nén sự kiêu ngạo của mình, thì thầm: “Tôi thật sự thích em mà…”
Lục Nam Giai không hề cảm động, lạnh mặt nói ra những lời lạnh lùng: “Xin lỗi, dưa ép chín thì không ngọt.”
Trong nhà hàng thịt nướng cách đó không xa, Mộc Lan Yên đang lật những lát thịt béo ngậy trên bếp phải thốt lên: “Mùa đông đúng là nên ăn thịt đó!”
Hà Du không chút hứng thú đáp lại: “Sắp tháng tư đến nơi rồi, còn mùa đông gì nữa.”
Nhận ra sự khác thường của bạn thân, Mộc Lan Yên gắp một miếng thịt nướng để vào trong đĩa của Hà Du rồi hỏi: “Cậu sao thế? Sao từ nhà vệ sinh về xong lại mất hồn như vậy?”
“Không có gì đâu.”
Hạ Du dùng đũa gảy miếng thịt thái mỏng một chút rồi bỏ vào miệng. Món ăn ngon lành để lại hương thơm trên đầu lưỡi, kí©ɧ ŧɧí©ɧ đại não tiết ra chất làm dịu cảm xúc.
“Cậu nướng rất ngon đó!”
“Đương nhiên rồi! Ăn nhiều chút đi, đây đều là tay nghề của chị gái mình đó!”
Mộc Lan Yên thấy cô chân thành khen mình thì cũng không hỏi thêm gì nữa, vội vàng chia thịt rồi tiếp tục đặt một lớp thịt mới lên nướng tiếp.
Sau khi hai người ăn uống no nê, Mộc Lan Yên buông đũa xuống ngả người ra đằng sau rồi hài lòng nói: “Ăn no rồi.”
Hà Du cũng đã no, đang cầm một tách trà nhỏ để sưởi ấm tay. Sau khi cân nhắc một lúc, cô hỏi Mộc Lan Yên: “Gần đây cậu có về trường cấp ba không?”
“Hả? Về làm gì? Không phải nghỉ đông mới về đó sao?”
Hà Du chột dạ nhìn chằm chằm chén trà nhỏ trong tay như sợ bị nhìn thấu: “Thì tò mò hỏi một chút thôi, cậu rất thích cô Trương mà?”
Cũng may mà Mộc Lan Yên ăn no rồi cũng không nghĩ nhiều, chỉ tùy ý đáp lại: “Từ Thân Đại đi qua đó, ngồi tàu cũng quá lâu.”
Cô lấy điện thoại di động ra lật lật vài cái rồi tiếp tục nói: “Nhưng mà mình vẫn nói chuyện với cô Trường mà.”
Hà Du giả vờ vô tình hỏi: “Nói chuyện gì, chuyện ở trường à? Có học sinh nào tỏ tình với cô Lục không?”
“Vậy thì không có đâu, nhưng mà nghe cô Trương nói hình như gần đây cô ấy thoát ế rồi.”
Kéo xem lịch sử trò chuyện với Trương Anh Tuyết, Mộc Lan Yên cũng có chút phiền muộn mà không hề chú ý tới khuôn mặt u ám của Hà Du.
“Vậy sao…”