Mấy ngày lễ tết này, Lục Nam Giai ở nhà cũng không được thoải mái. Vô đã hai bảy tuổi rồi nên việc bị giục kết hôn là việc không thể tránh khỏi. Cô bảy dì tám không ngừng hỏi han cô.
Hôm nay mẹ Lục bắt cô đi gặp cháu trai của chú. Cậu ta khá ngây thơ, tính cách thật ra cũng không tệ.
Dù ai cũng biết buổi gặp mặt không khác gì một buổi xem mắt, nhưng họ cũng cố ý không đề cập đến bất kì thông tin nào về buổi gặp mặt này.
Chắc là cậu ta cũng bị ép buộc đi.
Sau bữa tối, hai người bị cha mẹ ép ra ngoài đi dạo. Cả đường đi hai người không giao tiếp gì với nhau, khoảng cách giữa hai người có thể thoải mải chèn thêm một người nữa vào được.
Để che giấu sự xấu hổ, Lục Nam Giai giả vờ như đang xem điện thoại di động.
“Cái đó… thật ra tôi có người mình thích rồi.” Đối phương đột nhiên mở miệng doạ Lục Nam Giai giật mình.
Trong lúc nhất thời cô không biết phải trả lời thế nào, đành phải nói qua loa một câu: “Rất tốt.”
Người đàn ông ban ngày vẫn cúi đầu không nhìn Lục Nam Giai, giờ phút này này lại hết sức nghiêm túc nhìn chằm chằm Lục Nam Giai: “Tuy rằng tôi còn chưa theo đuổi được cô ấy, nhưng tôi sẽ không kết hôn với người khác. Cho nên, xin lỗi… đã lãng phí thời gian của cô.”
Lục Nam Giai thở phào nhẹ nhõm: “Không cần xin lỗi, thật ra tạm thời tôi cũng không có ý định kết hôn, hôm nay hai chúng ta đều bị ép tới mà, phải không?”
“Tôi vẫn phải xin lỗi, tôi không nghĩ tới hôm nay bố mẹ tôi lại… Trách tôi không nói cho họ biết tôi đã có người mình thích.”
‘Thật tuyệt.’ Lục Nam Giai nghĩ.
“Không có việc gì, coi như lễ tết đi thăm họ hàng như bình thường đi.” Cô an ủi cậu ta vài câu, nỗi lo trong lòng cũng được gỡ bỏ. ‘Thật tốt khi không gặp phải đối tượng xem mắt khó chơi.’
Sau khi hai người đi bộ trở về, đối phương nói rõ với mọi người chuyện cậu ts đã có người mình thích, tin tức này làm cả nhà xôn xao. Ngoại trừ hai người thì những người khác đều tiếc không thể thành đôi được.
Trên đường về nhà, mẹ Lục không ngừng trách dì nhỏ không tìm hiểu kĩ tình hình của con trai mình làm cả hai bên lãng phí cả thời gian lẫn tình cảm. Ba Lục vừa lái xe, vừa thúc giục Lục Nam Giai chủ động một chút.
Lục Nam Giai tuỳ ý ứng phó vài câu rồi ngẩn người nhìn ra ngoài cửa sổ. Trải nghiệm đêm nay làm cho cô nhớ tới hai năm trước, một nam sinh cũng từng ở trước mặt cô thừa nhận mình có tình cảm với nữ sinh khác.
Cấp ba Thân Nam lớp 11 chia thành hai ban là ban nghệ thuật và ban khoa học. Hà Du được phân vào lớp 11-1, lớp trọng điểm của khoa học tự nhiên. Tuy rằng đã phân ban nhưng bởi vì vẫn phải thi cho nên Lục Nam Giai vẫn dạy cô lịch sử.
Ở cấp ba, việc luôn có các cặp đôi là việc bình thường. Nhưng chỉ cần không ảnh hưởng đến việc học tập, Lục Nam Giai không phải là giáo viên chủ nhiệm cũng sẽ mắt nhắm mắt mở bỏ qua.
Lúc đó cô và Hà Du rất thân thiết, dù sao thì làm gì có giáo viên nào lại không yêu thích học sinh giỏi cơ chứ, huống chi Hà Du không hề che giấu sự kính trọng với cô.
Vì vậy, sự chú ý của cô đối với Hà Du tự nhiên cũng sẽ nhiều hơn một chút.
Ngày đó cô không có tiết của lớp một. Lúc trực ban tự học buổi tối đi ngang qua cửa sổ lớp một, cô cố ý liếc mắt nhìn vị trí của Hà Du một cái.
Hà Du một tay vịn trán tính đề toán, trên người thì lại khoác một chiếc áo đồng phục học sinh nhìn qua đã thấy không vừa người.
Mùa thu Thân Thành* luôn có sự kết hợp giữa mùa hè và mùa đông, ban ngày nhiệt độ cao, rất nhiều người vẫn mặc đồng phục mùa hè, nhưng buổi tối thì lạnh đến run rẩy.
(*)Thân Thành là tên gọi khác của Thượng Hải.
Chắc rằng Hà Du cũng là người thích mát mẻ vào ban ngày.
Lục Nam Giai nhìn xung quanh những người khác, phát hiện trong đám nam sinh chỉ có Nguỵ Ký Thần là mặc đồng phục ngắn tay, trong lòng đã hiểu rõ.
Lúc nghỉ ngơi giữa giờ, cô đi tới cửa sau của lớp một, nhìn thấy Nguỵ Ký Thần đang ngồi xổm bên cạnh Hà Du thảo luận đề với cô.
Hà Du có lẽ không hiểu, nhưng Lục Nam Giai đã hai bảy tuổi lại không thể không nhìn ra sao?
Lục Nam Giai đứng ở cửa lớp một, giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng: “Lớp trưởng ra ngoài một chút.”
Hà Du nghe thấy giọng nói của cô, lập tức quay người lại, khi thấy Lục Nam Giai thì ra vẻ phấn khởi: “Cô Lục.”
Lúc này Lục Nam Giai đã nghe thấy giọng nói khàn đặc của Hà Du, nhưng cô không gọi Hà Du nên đành phải cười một cái để đáp lại.
“Cô Lục, có chuyện gì ạ?” Nguỵ Ký Thần đứng trước mặt Lục Nam Giai, nam sinh cao hơn cô hẳn nửa cái đầu.
“Thời tiết lạnh, giờ tự học buổi tối có thể bật điều hoà, đừng để bị cảm.”
Nhìn nam sinh ưu tú giống Hà Du trước mắt, Lục Nam Giai chỉ để lại những lời này, sau đó quay người rời đi.
Sau đó không biết có phải do cô ảo giác hay không, Lục Nam Giai phát hiện Hà Du và Nguỵ Ký Thần tiếp xúc ngày càng nhiều, đa số là giữa giờ hai người cùng thảo luận đề.
Biểu hiện của Hà Du trước mặt cô cũng không có gì khác thường ngày, Lục Nam Giai cũng không tiện chứng thực xem đây có phải tình cảm từ hai phía không, cho nên cô cũng không nói gì.
Cho đến giữa trưa một ngày trước kì thi cuối kì, Lục Nam Giai ở hồ nước nhỏ phía sau căn tin không cẩn thận nghe được Nguỵ Ký Thần tỏ tình với Hà Du.