Lúc này Lục Nam Giai đang làm gì? Cô ấy có đang nhắn tin với ai không?
Nghĩ đến đây, trong lòng Hà Du có chút phiền muộn. Tin nhắn trong hộp thoại cứ xóa lại sửa, xóa lại sửa, nhưng cuối cùng không gửi đi tin nhắn nào cả.
Bữa cơm giao thừa kết thúc, tiếng ồn ào náo nhiệt trong không trung cũng không còn, chỉ còn lại tiếng ca múa trên ti vi, thỉnh thoảng lại phát ra tiếng cười.
Hà Du và Hà Hoan đã nhiều năm không xem《Đêm hội mùa xuân》, cả hai đều tắm rửa từ sớm và bọc kín trong chăn.
Hơn nửa giờ sau, Hà Du cuối cùng cũng nhận được thứ cô đang chờ đợi: Lục Nam Giai gửi cho cô một bức ảnh gia đình.
Hà Du nhìn bức ảnh một cách cẩn thẩn và công nhận rằng mặc dù Lục Nam Gia trông giống mẹ hơn, nhưng cô ấy có khí chất của cha.
Quả thật là một tiểu thư khuê các.
Bỗng nhiên, tiếng pháo ngoài cửa sổ vang dội liên tiếp, kèm theo tiếng cười ầm ĩ của trẻ con.
Lời chúc từ khắp nơi được gửi đến qua di động, điện thoại liên tiếp vang lên thông báo có tin nhắn mới.
“天南海北”: trời Nam biển Bắc, ý chỉ khắp mọi nơi.
Trong không khí hân hoan, Hà Du gửi tin nhắn cho Lục Nam Giai: [Năm mới vui vẻ! Hy vọng năm mới cô Lục công tác suôn sẻ, mỗi ngày đều hạnh phúc!]
[Chúc mừng năm mới!]
[Năm mới nhất định phải chăm chỉ học tập, mỗi ngày đều tiến về phía trước!]
Trước khi đi ngủ, Hà Du nhìn hai câu này cười ngây ngô một hồi.
Năm mới, khởi đầu mới!
Mùng một Tết, gia đình Hà Du đến nhà chú và cô chúc Tết. Cũng may hai nhà ở cùng một khu phố nên chỉ cần đi một chuyến, sau đó cả ba nhà cùng nhau ăn cơm ở nhà chú.
Sau khi lặp đi lặp lại các lời chúc năm mới và nhận được rất nhiều lì xì, chị em họ Hà và hai đàn em khác bị “đuổi” đến nhà cô với danh nghĩa giúp em trai và em gái hoàn thành nốt bài tập của kỳ nghỉ đông.
Bốn bạn trẻ ở cùng một nơi, hai người không muốn làm bài tập, hai người không muốn làm kẻ ác, rất nhanh đã thân thiết với nhau. Mấy chị em tìm thấy hai bộ bài poker trong nhà, bốn người vừa nói vừa cười chơi tiến lên.
“Nhắc mới nhớ, chị quên mất hai đứa tên là gì rồi.” Hà Hoan không để ý hỏi câu này có chút tổn thương. Các dịp nghỉ lễ hai chị em họ bận học, không tiếp xúc nhiều với anh, chị, em cùng trang lứa ở nhà.
“Oa, chị Hà Hoan, chị không nhớ thật sao? Em thấy buồn lắm đó!” Em họ đang ở độ tuổi háo hức thể hiện, trên mặt lộ ra vẻ đau lòng.
Bên cạnh, cô em họ tỏ tý ghét bỏ ra mặt, sau đó khua tay trên bàn, trả lời: “Em là Trần Giai Dao, em ấy là Hà Dục Xuân.”
“Chị là Hà Hoan, chị của chị là Hà Du.”
“Cha mẹ bọn em đã nhắc tên các chị hàng trăm lần rồi!” Hà Dục Xuân trừng to mắt, tay vung loạn xạ. Sau đó tinh quái hỏi: “Các chị đã có bạn trai trên đại học chưa? Trần Giai Dao, chị ấy có...”
Lời nói ngay lập tức bị chặn lại bởi một cùi chỏ. Hai chị em họ Hà nhìn dáng vẻ ngại ngùng của Trần Giai Dao cũng không nhịn được trêu chọc em mấy câu.
Những chủ đề bát quái như thế này tại thời điểm nào cũng có thể kết nối các cá nhân một cách hiệu quả.
“Dù sao cậu ấy rất tốt với em.” Trần Giai Dao kết luận lại sau khi liên tục khen ngợi bạn trai mình. Nghe vậy, hai sinh viên đại học và em họ sửng sốt một lúc.
“Tại sao chị vẫn chưa gặp được người con trai mình thích?” Hạ Hoan tiếc nuối nói, cũng không quên ăn hai con K.
Hà Dục Xuân tiếp tục tra hỏi: “Chị Hà Du thì sao? Chú nói rằng chị học Vật lý, lớp có nhiều con trai lắm.”
Hà Du biểu cảm không nói nên lời nhìn em họ, đồng đội sắp thua thê thảm rồi vẫn còn lảm nhảm: “Con nít con nôi, không chăm chỉ học hành đi, suốt ngày nói chuyện yêu đương.”
Hà Dục Xuân bĩu môi: “Chậc chậc, bà nội nói các chị cứ như vậy đâm đầu học hành không lấy chồng, nên em mới quan tâm chút.”
Bầu không khí thay đổi đột ngột, Trần Giai Dao vội vàng ra hòa giải: “Bà nội không biết mấy cái này, các chị của chúng ta lợi hại như vậy sau này có thể tùy ý chọn người yêu mà.”
Bốn người lúng túng cho qua chủ đề này,ném ra sau đầu. Chỉ có Hà Du tim vẫn còn đập thình thịch.
Mấy ngày hôm nay, chuyện tình cảm cô chỉ để ý đến thái độ của Lục Nam Giai đối với mình, chưa hề nghĩ tới còn nhiều yếu tố khác.
Giờ nhớ đến ông bà nội bảo thủ, bố thì gia trưởng, bỗng nhiên hiểu rõ câu nói hôm đó của Mộc Lan Yên: “Thích phụ nữ muốn cùng đồng hành rất khó, vẫn nên độc thân suốt đời.”
Ban đêm trước khi ngủ, Hà Du ngơ ngác nhìn khung tin nhắn với Lục Nam Giai, cuối cùng vẫn xóa phần trên.
Trong lòng hụt hẫng như mất đi thứ gì đó, Hạ Du hạ quyết tâm nhét điện thoại xuống dưới gối, đột nhiên điện thoại lại rung lên.
Hà Du lại cầm điện thoại lên một lần nữa. Khi thấy đó là tin nhắn của Lục Nam Giai, cô không kiểm soát được nở nụ cười.
[Sang năm mới tâm trạng không tốt sao? Đánh bài thua à?]
Hà Du còn đang bối rồi thì nghe thấy Hà Hoan bên cạnh kêu lên: “Chị ơi, cô Lục yêu thích bài đăng của em và chúc em năm mới vui vẻ, hahaha.” Lục Nam Giai cũng dạy hà Hoan năm đầu cấp ba.
Cô lặng lẽ liếc nhìn Hà Hoan, bấm vào bài đăng là tấm ảnh chơi bài chiều nay. Trong ảnh, vẻ mặt cô ủ rũ, hoàn toàn trái ngược với cô em họ cũng đang chơi bên cạnh.
[Đúng vậy, thua rất thê thảm #khóc.] Đương nhiên Hà Du không dám nói với Lục Nam Giai là mình có chuyện phiền lòng.
(#khóc: biểu tượng cảm xúc khóc)
Lục Nam Giai gửi một biểu tượng cảm xúc an ủi, hơn một phút sau mới hỏi: [Khi nào bắt đầu đi học lại?]
[Thứ sáu tuần sau phải quay lại báo cáo. Trung học số một thì sao?]
[Kỳ thi bắt đầu vào cuối tuần tới.]
Hà Du có chút hả hê, trả lời bằng một chuỗi [Hahaha.]
[Cười cái gì, tôi cũng giao bài tập nghỉ đông cho em đó, đừng đi chơi lung tung! Đi ngủ sớm một chút đi, ngủ ngon.]
[Được, cô Lục ngủ ngon.] Hà Du lại để di động xuống.
Sự ấm áp của chăn bông cùng khúc nhạc dạo trước khi ngủ này, đêm nay ngủ rất an ổn.