Hà Du lắc lắc đầu. Năm đó, cô rất ghen tị với lớp trưởng vì ngày ngày nào cũng được theo sau Lục Nam Giai ôm tập bài kiểm tra. Cuối cùng thì bây giờ cô cũng đã đạt được nguyện vọng của mình rồi.
Hai người sóng vai đi tới phòng họp nhỏ ở tầng 3, lúc này còn có hai giáo viên Lịch Sử khác đang thảo luận gì đó.
Đi đến của phòng họp, Lục Nam Giai lấy lại xấp bài kiểm tra rồi nhẹ nhàng nói với Hà Du: “Tôi muốn tóm tắt bài kiểm tra cuối kỳ này và thảo luận về nội dung của đề thi đầu học kỳ với các giáo viên khác. Có lẽ sẽ mất khoảng nửa giờ.”
“Em ở bên kia chờ cô!” Hà Du chỉ vào chiếc ghế sô pha trên hành lang tầng ba.
Lục Nam Giai nhìn dáng vẻ ngoan ngoãn của Hà Du thì khẽ mỉm cười, thầm nghĩ: ‘Đứa trẻ này vẫn không thay đổi chút nào.’
Hà Du không có việc gì làm nên chỉ ngồi trên ghế sô pha rồi dần dần thả lỏng trong bầu không khí rất đỗi quen thuộc.
Trong ba năm cấp ba, cô đã nhiều lần ngồi đây đợi Lục Nam Giai.
Hà Du không phải người hướng ngoại, cô thích giấu nhiều chuyện ở trong lòng. Trong suốt học kỳ đầu tiên, cô chỉ là một học sinh nghiêm túc trong lớp của Lục Nam Giai. Nhờ một cơ hội…
Mùa đông đầu tiên ở trường Trung Học Số 1, hiếm khi có tuyết rơi dày như vậy ở Thân Thành. Trong khuôn viên trường lớp tuyết dày phủ kín cả bàn chân, đây điều hiếm thấy đối với những đứa trẻ ở phía Nam.
Khi đó còn hơn nửa tháng nữa mới đến kỳ thi cuối kỳ, mọi người vẫn còn thời gian nên giữa tiết thường chạy xuống dưới sân nghịch tuyết.
Ngày hôm đó lớp trưởng thu bài tập về nhà môn Lịch sử quá muộn nên cậu ấy phải thu vào giờ nghỉ của tiết học thứ ba. Thứ nhất, cậu ấy sợ bị giáo viên mắng. Thứ hai, cậu ấy không thể cưỡng sự cám dỗ của tuyết cho nên cậu ấy đã nhờ Hà Du đi thu bài tập về nhà thay cậu ấy.
“Làm ơn đi mà, cậu là người có thành tích tốt, nhất định cô Lục sẽ không quở trách đâu.”
“Không phải cậu mới là lớp trưởng sao? Tại sao lại bắt Hà Du đi thay?” Vương Nguyệt bất mãn thay cho Hà Du vì hai người đang định ra ngoài đắp một người tuyết.
Lớp trưởng còn chưa kịp biện hộ thì Hà Du nói: “Không sao đâu, mình đi thay cậu cũng được mà.”
Bây giờ cô đã không còn nhớ tên của lớp trưởng năm nhất cấp ba năm đó nữa. Cô không tiếp xúc nhiều với nam sinh trong lớp, huống hồ chỉ học cùng nhau có một năm. Nhưng cô luôn biết ơn cơ hội mà chàng trai ấy đem lại cho cô.
Khi cô bước vào văn phòng tổ Văn, trên tay ôm bài tập của hơn năm mươi người trong lớp ngày hôm đó, còn mặt cô thì đỏ bừng vì lạnh.
Khi Lục Nam Gia nhìn thấy người mang bài tập lên thì cô đã rất ngạc nhiên.
“Sao lại để em mang bài tập lên vậy? Có nặng quá không?”
Lục Nam Giai dùng mu bàn tay áp vào má Hạ Du: “Bên ngoài rất lạnh phải không?”
Bởi vì sự đυ.ng chạm thân thể này nên người Hạ Du nhanh chóng nóng lên: “Không sao đâu ạ...”
Nhìn thấy vẻ mặt xấu hổ của Hạ Du, Lục Nam Gia cười: “Cảm ơn em vì hôm nay đã mang bài tập lên đây.”
“Vậy em về trước...” Hà Du gãi gãi đầu, cảm thấy mình không còn lý do gì ở lại nơi này.
“Đúng lúc tôi sắp có tiết ở lớp bốn, chúng ta đi cùng nhau nhé?” Lục Nam Giai cầm chiếc áo khoác trên lưng ghế rồi nhanh chóng mặc vào.
Hạnh phúc còn không hết, làm sao Hà Du có thể từ chối được.
Đó là lần tiếp xúc thân thiết đầu tiên của họ bên ngoài lớp học, cả hai lặng lẽ đi đến tòa lớp học. Tiếng cười đùa từ xa vọng lại càng khiến cho sự im lặng trở nên khó xử hơn.
Lục Nam Giai tìm đại một chủ đề: “Sắp đến cuối học kì rồi, chắc mấy ngày nay có rất nhiều bài tập về nhà đúng không?”
“Cũng không nhiều lắm ạ.”
Cô nghe trả lời qua loa này cũng không tức giận, trong giọng nói còn ẩn chứa sự tán thành: “Thật sự không gì có thể làm khó được em.”
Bất ngờ trước lời khen ngợi, Hà Du cười ngượng ngùng.
Hà Du lén nhìn Lục Nam Giai, thấy cô không hề hào hứng khi thấy tuyết: “Cô Lục, cô là người phương Bắc sao?”
Lục Nam Giai không người lại hỏi về chủ đề này, cô quay đầu lại, cười hỏi: “Không phải, sao em lại hỏi như vậy?”
“Bởi vì, hình như cô đã quen nhìn thấy tuyết rơi.” Hà Du vừa mở miệng hỏi đã đoán sai, không còn muốn nói thêm gì nữa.
“Tôi là người Dĩnh Châu.” Giọng Lục Nam Giai mềm mại: “Nhưng tôi học đại học tại Đại Học Sư Phạm Yến Đại nên đã thấy tuyết lớn hơn như vậy trong bốn năm rồi.”
Không biết là do nhớ quê hay nhờ quãng thời gian thanh xuân tươi đẹp mà Lục Nam Giai nở nụ cười dịu dàng, giống như một tia nắng ấm áp chiếu vào mắt Hạ Du, làm cho ngày tuyết rơi kia tươi sáng hơn rất nhiều.
Chiếc máy điều hòa ngoài hành lang rít từng hơi nóng, tô đậm gam màu ấm áp cho thước phim ký ức.
Lục Nam Gia chào tạm biệt hai giáo viên Lịch sử khác và bước ra khỏi phòng họp nhỏ, Hà Du đang nghịch điện thoại di động, nhìn thấy cô lập tức đứng dậy.
“Chờ rất lâu sao?” Lục Nam Giai nhìn đồng hồ đầy áy náy. Thấy vậy, Hà Du lắc lắc đầu, Lục Nam Giai lại cười hỏi: “Đã mấy tháng rồi em không trở về trường, có muốn đi thăm một chút không?”
Giống như trong quá khứ, Hà Du sẽ không bao giờ từ chối.
Khuôn viên trường vào mùa đông thật trống trải, hai người cứ đi mãi không biết chán. Lục Nam Gia kể về những học sinh mới của cô, Hà Du lại phàn nàn về dữ liệu thí nghiệm của mình.
Mặt trời buổi trưa từ từ sưởi ấm hai người, họ dường như sắp quên mất thời gian thì Mộc Lan Yên đứng từ xa gọi Hà Du.
Hà Du có chút xấu hổ, Lục Nam Giai không kìm được đưa tay vỗ vỗ nhẹ mặt cô: “Bạn của em đang tìm em đó, chúng ta... lần sau lại nói chuyện.”
Vậy thì... Cô Lục, tạm biệt.” Hà Du cố gắng che giấu sự miễn cưỡng của mình và chạy về phía Mộc Lan yên. Sau khi chạy được vài bước, cô quay lại thì thấy Lục Nam Giai vẫn đang đứng đó nhìn cô.
Lục Nam Giai không ngờ cô lại quay đầu lại, có chút kinh ngạc nên vừa cười vừa vẫy tay như muốn nói tạm biệt. Nhìn thấy rõ được nụ cười trên môi của người vừa quay đầu lại, trong lòng của Lục Nam Giai cô có chút ấm áp.
“Hì, được gặp giáo viên mà mình yêu thích hạnh phúc đến mức quên bạn bè luôn sao?” Mộc Lan Yên cố ý trêu chọc Hà Du khi nhìn thấy cô chạy về phía này, mặt mày rạng rỡ như gió xuân.
“Gì cơ? Rõ ràng là cậu gặp cô Trương yêu quý của cậu rồi bỏ lại mình không phải sao?” Hà Du, người đang có tâm trạng rất tốt không khách khí mà đáp trả.
Hai người cười nói vui vẻ đi ra khỏi cổng trường, chuẩn bị đi tới trung tâm thương mại cách đây vài con đường để ăn uống.
Trên đường đi, nhìn thấy nụ cười tươi tắn trên môi Hà Du, Mộc Lan Yên không do dự hỏi: “Không phải chứ? Cậu rất vui vẻ khi gặp cô Lục sao? Nói thật đi, cậu có thích cô ấy không?”
“Đương nhiên, mình thích cô Lục.” Hà Du không cần suy nghĩ trả lời.
Nhìn thấy bạn mình dứt khoát như vậy, Mộc Lan Yên nhất thời không nói nên lời.
Thấy cô do dự không nói gì, Hà Du khó hiểu: “Sao vậy? Cậu cũng rất thích cô Trương mà?”
“Sự yêu thích của mình và của cậu có chút khác nhau.”
Hạ Du giật mình dừng lại, hai người nhìn nhau, trầm mặc một lúc: “Ý cậu là sao?”
Mộc Lan Yên cười khẩy, nhún vai ra vẻ thoải mái: “Đúng như những gì cậu đang nghĩ. Nhưng cô Trương đã kết hôn rồi, mình sẽ không phá hoại cuộc hôn nhân của họ.”
Sau đó, cô ấy nhanh nhẹn chạy lên trước: “Mau đi ăn thôi, mình đi đói rồi!”
“A, đến ngay đây!”
Sự căng thẳng vừa rồi khi nghĩ mình đã bị nhìn thấu dần dần lắng xuống, một chút chua xót lại dâng lên trong lòng.
"Trên thực tế thì nó giống nhau, và mình cũng sẽ không nói với cô ấy…"