Một nửa kỳ nghỉ đông của sinh viên đại học đã trôi qua và một kì học ở cấp ba cũng đã kết thúc.
Mộc Lan Yên đã hẹn với Hà Du quay trở lại thăm trường Trung Học Số 1 mấy ngày liền. Vốn dĩ muốn rủ Hà Hoan cùng đi, nhưng đang vào đông nên chiếc chăn bông ấm áp đã lấn át tình cảm dành cho trường cũ.
Vì vậy vào chín giờ sáng, Hà Du đã ra ngoài một mình.
Trên đường đi, cô gửi một tin nhắn hỏi hôm nay Lục Nam Giai có ở trường không.
Mười phút sau, Lục Nam Gia trả lời có.
Thấy câu trả lời hờ hững này thì trong lòng cô nảy sinh chút rụt rè, bèn lấy hết can đảm hỏi: “Hôm nay em đến thăm trường cấp ba số 1, có phiền cô không?”
Lục Nam Giai nhanh chóng trả lời: “Không, tôi sẽ rảnh sau khi chấm hết các cài kiểm tra trong hôm nay.”
Hà Du thở phào nhẹ nhõm rồi cất điện thoại di động vào túi, lòng tràn đầy mong đợi đi về phía ga tàu điện ngầm.
Hơn nửa giờ sau, Hà Du mới đến được cổng trường quen thuộc, Mộc Lan Yên đã đợi sẵn ở đó. Khi nhìn thấy Hà Du, cô lập tức chạy đến.
“Du Du! Cậu đến chậm quá rồi, đúng không?”
Cha Hà thường dậy sớm để đích thân lái xe đưa con gái đi học. Tuy nhiên, sau kỳ thi tuyển sinh đại học thì ông thậm chí còn không muốn đưa Hà Du đến trường với lý do rèn luyện tính tự lập.
“Xin lỗi!” Hà Du có chút ngượng ngùng, nhưng may mà Mộc Lan Yên cũng không quá để ý. Cả hai cùng nhau đi vào khuôn viên trường.
Có lẽ vì họ mới tốt nghiệp cách đây vài tháng cho nên mấy bác bảo vệ vẫn còn nhớ họ, hoặc có thể vì họ đã đi nghỉ ở đây đó. Tóm lại, hai người họ đi vào khuôn viên trường mà không gặp bất kỳ trở ngại nào cả.
Mọi thứ vẫn quen thuộc như vậy, Hà Du và cô bạn của cô không thể không hít một hơi thật sâu.
“Cậu có nghĩ rằng các thầy, cô giáo sẽ nhận ra chúng ta không?” Mộc Lan Yên lo lắng hỏi.
Hà Du liếc nhìn bạn mình, cậu ấy vẫn chưa học trang điểm cho nên vẫn để mặt mộc, cũng không tăng cân quá nhiều, ngoại trừ mái tóc dài đang buông xõa thì không có gì thay đổi.
“Mới có mấy tháng thôi, sao mà không nhận ra được cơ chứ?”
Hai người đi vào phòng làm việc của giáo viên. Trong sảnh tầng một không có ai, không giống như lúc trước, luôn có học sinh ra vào.
Mộc Lan Yên thấp giọng nói: “Bây giờ mình đã hiểu tại sao trong trường lại có nhiều câu chuyện kinh dị như vậy, quả thật khi trường không có ai trông rất đáng sợ...”
Nghe xong lời này, Hà Du cảm thấy hơi căng thẳng, lấy hết dũng khí nói: “Bình thường các giáo viên đều ở trong phòng này mà, tại sao hôm nay không có ai nhỉ?”
“Ai đang làm gì đó?” Vừa mới dứt lời thì phía sau bỗng vang lên một giọng nữ làm cho hai người giật mình.
“Aaa...” Mộc Lan Yên kêu lên một tiếng rồi sau đó mới phát hiện là giáo viên dạy hóa cũ- Trương Ánh Tuyết.
“Là cô Trương sao? Cô dọa em sợ muốn chết rồi!”
Mộc Lan Yên luôn đứng thứ ba trong lớp về điểm Hóa học, đồng thời cô cũng là lớp trưởng nên có mối quan hệ rất thân thiết với cô Trương.
Hà Du nhìn mắt của bạn mình chợt sáng lên rồi buông tay cô và nhanh chóng chạy lại ôm cô giáo cũ, đây rõ ràng là đồ thấy tình quên nghĩa…
“见色忘友”: bỏ bê bạn bè khi say đắm tình yêu mới.
“Ôi, là Mộc Lan Yên, sao em vẫn như trẻ con vậy? Không trưởng thành được thêm chút nào cả.” Cô Trương bất lực xoa đầu Mộc Lan Yên, sau đó nhìn sang Hà Du đang đứng ở bên cạnh, hỏi: “Hai em về thăm trường sao?”
“Dạ vâng, cô Trương, đã lâu không gặp!”
Cô Trương đưa hai người họ đến văn phòng tổ Khoa học tự nhiên. Mộc Lan Yên nhanh chóng đi theo, Hà Du do dự một lát rồi cũng đi theo.
Tổ Văn nằm ở ngay trên văn phòng tổ Khoa học tự nhiên, vì vậy một lát nữa đi lên cũng không quá muộn.
Trong văn phòng tổ Khoa học tự nhiên, Hà Du gặp giáo viên Vật Lý và giáo viên Sinh Học năm hai và năm ba của cấp ba, giáo viên chủ nhiệm từ tổ Toán cũng đến trò chuyện. Một số giáo viên vây quanh Hà Du và Mộc Lan Yên hỏi han về chuyện học đại học.
Nghe kể về cuộc sống chật vật của các tân sinh viên, các thầy cô nhìn có chút vui vẻ và động viên họ rằng đại học cũng không khác cấp ba là mấy. Bọn họ vẫn tin tưởng vào năng lực học tập của hai người.
Sau khi ở trong văn phòng tổ Khoa học tự nhiên khoảng hai mươi phút, thầy chủ nhiệm Giang Vệ Niên thấy Hà Du lơ đễnh, liền vỗ vai cô: “Nói chuyện phiếm cùng với các lão già như bọn ta có chút nhàm chán đúng không? Muốn đi tìm cô Lục rồi đúng không? Hahaha..., hẳn là cô ấy vẫn còn đang ở trên tầng đấy, mau đi đi.”
Hà Du ngượng ngùng cười: “Sao có thể nhàm chán được chứ ạ.”
“Ở đây ngoài cô Trương ra thì còn lại đều là các thầy đúng không ạ?” Mộc Lan Yên thẳng thắn nói.
Trương Ánh Tuyết nhìn cô ấy, vừa cười vừa nói: “Nếu còn làm việc ở đây thì tôi sẽ sớm trở thành một người đàn ông mất. Hà Du còn muốn gặp các giáo viên khác thì cứ đi đi.”
Hà Du cười ngại ngùng, chào tạm biệt các giáo viên tổ Khoa học tự nhiên rồi nhanh chóng rời đi.
Năm học đầu tiên, Mộc Lan Yên học các môn Khoa học tự nhiên, không có sự phân biệt giữa các chuyên ngành nên cô ấy vẫn thường xuyên trao đổi với các giáo viên ở đó, mãi đến năm hai mới phân chia các chuyên ngành.
Hà Du cẩn thận bước lên cầu thang, không dám gây ra quá nhiều tiếng động. Đèn trong văn phòng tổ Văn trên tầng 3 vẫn còn sáng, vẫn còn có vài bóng người đang ngồi trên bàn làm việc.
Hà Du nghĩ vẫn nên gọi Mộc Lan Yên đi cùng thì hơn.
Cô thật sự không dám ngang nhiên đi vào như vậy, cô không quen với các giáo viên tổ Văn, nếu không có Lục nam Giai ở đó thì sẽ rất khó xử.
Cô còn đang đứng do dự ở cầu thang thì đột nhiên có người cầm một chồng bài thi đi ra.
“Hả, là Hà Du sao?” là giáo viên chủ nhiệm của tổ Văn và là bạn của Lục Nam Giai cho nên cô nhanh chóng nhận ra Hà Du, học sinh học lớp Khoa Học Tự Nhiên thường đến gặp Lục Nam Giai trong mấy năm qua.
Hà Du giật mình lập tức đứng thẳng dậy, lễ phép chào cô.
“Lại đến tìm cô Lục sao? Cô ấy đang ở trong phòng đấy.” Lý Ngọc Cầm ôm chồng bài kiểm tra đi xuống tầng, lại nói thêm: “Chẳng trách hôm nay tâm trạng của Tiểu Lục rất tốt, hóa ra là có học sinh cũ tới thăm cô ấy.”
Nghe thấy vậy thì Hà Du càng thêm xấu hổ, cô chào cô Lý rồi nhanh chóng đi thẳng vào văn phòng tổ Văn mà không dám chần chừ thêm nữa.
Khi cô vào phòng thì đúng lúc Lục Nam Gia đang đứng dậy thu dọn bài thi trên bàn. Nhìn thấy Hà Du thì cô chỉ mỉm cười, chỉ vào bài thi rồi lại chỉ ra cửa.
Hà Du hiểu ý của cô nên gật đầu và yên lặng đợi ngoài cửa, không làm phiền các giáo viên khác.
Vài phút sau Lục Nam Giai đi ra, tây ôm một xấp bài thi.
“Để em cầm giúp cô.” Hạ Du chủ động đỡ đống bài kiểm tra trong tay cô. Lục Nam Giai nhìn cô, cũng không từ chối: “Có nặng lắm không?”