Bệnh Trạng Sủng Ái

Chương 10: Anh ta đã đi gặp tôi mấy lần

Tang Tử vừa ủi quần áo xong rồi định bỏ vào tủ thì lại nghe được những lời này của Tô Thiên Tầm, đột nhiên cô ấy không biết trả lời như thế nào.

Tô Thiên Tầm đương nhiên sẽ không buông tha cho cô ấy: “ Này Tang Tang, em nói thật với chị đi, có phải tối hôm đó em thông báo cho Khiêm Chuẩn có đúng không?”

“Các người đã quen biết nhau từ trước?”

Tô Thiên Tầm nhớ đến những chuyện ở nước ngoài, suy nghĩ của cô càng thêm bạo dạn: “Hoặc là em đã sớm bị anh ta...”

“Mua chuộc?”

Trong đầu Tô Thiên Tầm bỗng lóe lên một suy nghĩ, cô thấy mình dường như sắp biết được hết chân tướng rồi.

Cô vừa mới ra nước ngoài không bao lâu thì quen được Tang Tử.

Lúc còn đi học cô cũng đã học ngoại ngữ rồi nhưng rốt cuộc là vẫn chưa có thực chiến cho nên vẫn rất khó để giao tiếp.

Ai ngờ đâu cô lại trùng hợp gặp được Tang Tử, hai người đều cùng xa quê, rồi cứ như vậy mà thành bạn của nhau.

Vừa đúng lúc Tang Tử muốn tìm công việc, mà cô lại thiếu trợ lý cho nên cô ấy cứ thế trở thành trợ lý cho Tô Thiên Tầm.

Bây giờ nghĩ lại, liên tiếp những chuyện như vậy thực sự quá là trùng hợp rồi.

Tang Tử cũng không nghĩ tới việc Tô Thiên Tầm nghi ngờ cô ấy bị mua chuộc, nhanh chóng đặt quần áo xuống rồi đến trước mặt cô: “Em không có, chị đừng có suy nghĩ nhiều như vậy.”

“Từ lúc làm trợ lý của chị em vẫn rất cẩn thận, chị chắc cũng biết trước nay em chưa từng bỏ qua chuyện gì cả, chị cũng đừng có nghĩ em như vậy chứ.”

Lời nói của Tang Tử tuy rằng rất chân thành nhưng Tô Thiên Tầm vẫn không tin.

“Vậy được, nếu đã như vậy chị quyết định thành lập một phòng làm việc, em nhanh chóng quay về thành phố Ly giúp chị một số chuyện.”

“Vậy chị phải làm sao?” Tang Tử bị quyết định của cô làm cho sợ hãi: “Em đi rồi lỡ như có ai bắt nạt chị thì sao?”

Tô Thiên Tầm chẳng thèm để ý mà nói: “Chị lớn như vậy rồi còn ai dám bắt nạt chứ?”

Tang Tử vẫn không yên tâm nói: “Vậy chuyện hôm nay là thế nào, chẳng phải chị đã bị bắt nạt đó sao?”

“Chuyện này đã khiến người trong đoàn làm phim nóng mắt rối đó, ai mà biết được mọi người có những suy nghĩ gì nữa chứ.”

Tô Thiên Tầm cười nói: “Không sao hết, nếu như có người muốn bắt nạt chị thì chị nhờ trợ lý là được.”

Tang Tử: “...”

Tang Tử vẫn cảm thấy chuyện này không ổn, cô ấy đã theo Tô Thiên Tầm ba năm, có thể nói tất cả những chuyện lớn nhỏ của Tô Thiên Tầm cô ấy đều biết hết, kể cả là yêu thích hay là chán ghét thì chỉ cần một ánh mắt của đối phương cô ấy cũng có thể nhìn ra được.

“Chẳng lẽ chị thấy em không làm được việc cho nên muốn đuổi em đi.”

Tô Thiên Tầm chớp chớp mắt: “Sao có thể được cơ chứ, chị giao cho em chuyện thành lập phòng làm việc đương nhiên là do năng lực của em rồi.”

Tang Tử lại không nghĩ như vậy: “Chỉ có điều là từ trước đến nay em vẫn luôn ở bên cạnh chị, bây giờ...”

Tô Thiên Tầm bò dậy rồi sửa soạn lại mái tóc của Tang Tử và mỉm cười: “Tang Tang trừ khi em nói thật cho chị biết nếu không chị nhất định sẽ đuổi em đi cho bằng được.”

Nói xong cô thu lại nụ cười, nét mặt cũng trở nên nghiêm túc: “Con người của chị tuy răng rộng lượng, nhưng chị nhất định sẽ không để người luôn bán đứng mình ở bên cạnh.”

Tang Tử: “...”

Bị ánh mắt sắc bén của Tô Thiên Tầm nhìn chằm chằm như vậy, cô ấy chột dạ mà lảng tránh.

Tô Thiên Tầm thấy cô ấy vẫn không chịu thú nhận thì có chút tức giận nói: “Thật buồn khi chị vẫn luôn coi em là bạn tốt, ấy thế mà em vẫn luôn lừa dối chị.”

Tang Tử biết Tô Thiên Tầm đã nhận ra cho nên cùng chẳng còn cách này che giấu.

Do dự trong chốc lát cô ấy bèn nói: “Em có thể nói thật với chị, nhưng xin chị đừng đuổi em đi.”

Tô Thiên Tầm nhíu mày: “Vậy em nói xem nào?”

Tang Tử: “Thật ra, thật ra thì em đúng là người do Khiêm tổng phái đến để chăm sóc chị.”

Tô Thiên Tầm: “...”

Tang Tử: “Ba năm trước, mẹ em bị bệnh cần rất nhiều tiền để chữa, bỗng nhiên lúc đó Khiêm tổng tìm thấy em, hỏi có phải em biết năm thứ tiếng không, hơn nữa lại đã từng đi nước ngoài.”

“Sau đó em nhanh chóng đi tìm chị.”

Quả nhiên là có liên quan đến Khiêm Chuẩn.

Tử buổi tối hôm đó Tô Thiên Tầm đã xác nhận là Tang Tử nhất định có quan hệ với Khiêm Chuẩn, nhưng cô không nghĩ đến cô ấy là do anh ta phái đến.

Người này đúng là khiến cho cô phải nhìn bằng con mắt khác.

Tang Tử nói ra mọi chuyện, sau đó lại nhìn sắc mặt không có gì thay đổi của cô thì lo lắng hỏi: “Chị đừng có nghĩ nhiều, Khiêm tổng không có ý nói em đi giám sát chị, anh ta cũng chẳng yêu cầu em phải báo lại chuyện gì của chị cả.”

“Bao gồm cả chuyện chị kết bạn, có đi lại với ai hay làm chuyện gì thì anh ta cũng chưa từng hỏi em.”

“Anh ta chỉ nói em chăm sóc chị cho tốt, lo lắng chị ở nước ngoài một mình không quen nhỡ đâu xảy ra chuyện gì thì sao?”

“Ngay từ đầu em cũng cho rằng anh ta muốn giám sát chị nhưng chẳng qua là không tiện nói ra mà thôi, em bèn mang tất cả mọi chuyện báo cáo cho anh ta, nhưng khi vừa định mở miệng thì đã bị ngăn lại.”

“Anh ta nói chỉ cần chăm sóc tốt cho chị còn những chuyện khác thì không cần báo lại.”

“Trừ phi chị gặp chuyện gì thì báo lại nếu không có thì thôi.”

Tô Thiên Tầm vẫn không thay đổi sắc mặt, Tang Tử cũng chẳng có cách nào thăm dò suy nghĩ của cô cho nên chỉ có thể nói tiếp: “Chị đừng suy nghĩ linh tinh, Khiêm tổng thật sự quan tâm chị, thực ra anh ta cũng chỉ muốn tìm hiểu về cuộc sống sinh hoạt của chị mà thôi, nhưng anh ta cũng biết chuyện này là không đúng cho nên đành thôi.”

“Thật sự mấy năm nay anh ta đã từng nhiều lần đi tìm chị, nhưng mỗi lần như vậy đều không dám đối diện."

“Anh ta đã ở bên ngoài phòng của chúng ta để quan sát về phía chị suốt cả đêm.”

“Em không biết rốt cuộc giữa hai người đã xảy ra chuyện gì, nhưng theo em thấy thì Khiêm tổng chính là người si tình nhất trên thế gian này.”

“Em có thể khẳng định anh ta là người đàn ông tốt nhất thế gian này.”

Nói đến đây bông nhiên Tang Tử bật khóc, cô ấy cảm động vì những chuyện mà Khiêm Chuẩn đã làm cho Tô Thiên Tầm: “Thiên Tầm nếu như hôm nay chị muốn đuổi em đi thì em cũng muốn nói hết với chị.”

“Từ lúc chị trở về nước anh ta đã rất nhiều lần dõi theo chị từ phía sau, nhưng rốt cuộc lại chẳng dám quấy rầy chị.”

“Em có thể nhìn ra được, chị chính là người quan trọng nhất trong lòng của anh ta.”

“Nếu như em gặp được một người đàn ông tốt như vậy thì nhất định sẽ không do dự mà gả cho người đó.”

Ba năm trước, Tô Thiên Tầm đã hạ quyết tâm đi rồi thì sẽ không quay trở lại nữa.

Chỉ là cô không nghĩ đến Khiêm Chuẩn vẫn luôn dõi theo cô.

Hơn nữa còn phái người chăm sóc cô, không biết anh ta đã tiêu tốn mất bao nhiêu tiền đây.

Nhưng chuyện khiến cô bất ngờ nhất là anh ta lại thường xuyên đến thăm cô, nhưng cô thì chưa từng gặp anh ta lần nào.

Người này thật là...

Tô Thiên Tầm bị lời nói của Tang Tử làm cho bất ngờ.

Cô không có cách nào để hình dung Khiêm Chuẩn cho đúng.

Anh ta vốn dĩ là một người trầm mặc ít nói, lại chẳng có bạn bè, cũng không có ai để tâm sự, ấy thế mà anh ta lại ngồi im lặng ở dưới lầu nhà cô cả một đêm.

Giây phút này cô đang tưởng tượng ra hình ảnh anh ta ngồi trong xe lẳng lặng nhìn lên trên lầu.

Cô đơn và yên tĩnh như vậy.

“Thiên Tầm, Thiên Tầm...”

Tô Thiên Tầm không nói lời nào, Tang Tử có chút lo lắng hỏi cô: “Chị không sao chứ?”

Cô ấy ngây người một lát sau đó nói: “Chị đừng trách anh ta nhé, chỉ là anh ta quá quan tâm cchị mà thôi.”

“Hơn nữa anh ta cũng chẳng mang đến một chút phiền phức nào cho chị cả, thậm chí trong thời khắc mấu chốt còn giải cứu chị nữa.”

Tô Thiên Tầm giơ tay duỗi ấn đường đang nhăn nhúm của mình, một lúc lâu sau cô nói: “Anh ta đã đến gặp chị vài lần sao?”

Tang Tử rũ mắt, dường như cô ấy có chút khó khăn, đợi cho Tô Thiên Tầm gượng ép mãi cô ấy mới nói: “Có lẽ là một tháng sẽ đến thăm chị một lần.”

Tô Thiên Tầm: “...”

Tim cô dường như có thứ gì đó ép cho căng phồng lên, cảm giác đó khiến cho cô hít thở không thông.