Đây là lần đầu tiên Hoắc Dĩnh Tân nhìn thấy Tô Thiên Tầm, bởi vì cô là người mới cho nên nhất định dễ bắt nạt nhưng ấy vậy mà lại bị giọng nói của đối phương dọa cho sợ run.
Dù sao thì nhà họ Tô cũng là một gia đình hào môn, Tô Thiên Tầm được bao bọc từ nhỏ cho nên rất trắng trẻo, khí chất ngời ngời, hơn nữa hôm nay cô lại mặc một chiếc váy dài màu tím làm phô bày ra dáng người hoàn mỹ, dung mạo thì thoát tục, nhan sắc đẹp rạng ngời, vừa nhìn đã biết là người không dễ bắt nạt rồi.
Thấy cô như vậy, khí thế của Hoắc Dĩnh Tân cũng giảm đi vài phần, nhưng nghĩ lại dù sao thì cô cũng là do đạo diễn Chương Hoa Lai nhìn trúng cho nên chắc cũng có điểm hơn người.
Nhưng cuối cùng dù có chống lưng thế nào đi chăng nữa thì lúc đầu cô ta cũng chỉ dám giơ nanh múa vuốt, đợi sau này khi đã có nhận thức về thế giới này rồi thì nhất định sẽ ngoan ngoãn thôi.
“Có đúng không?” Hoắc Dĩnh Tân đứng khoanh tay, cô ta hếch cằm lên rồi đi về phía Tô Thiên Tầm vênh váo nói: “Bây giờ người mới ngày càng không biết phép tắc là gì cả, thấy tiền bối cũng không biết khiêm tốn mà lại còn nghĩ bản thân mình có thể lên mặt sao?”
Đối phương kiêu ngạo nhưng Tô Thiên Tầm cũng không vừa, cô vốn dĩ cao hơn cô ta cho nên khí thế cũng chiếm thế thượng phong, cô rũ mắt nhìn Hoắc Dĩnh Tân như một con kiến đáng thương: “Tôi có thể cho cô xem bản lĩnh của tôi, nhưng tôi biết cô sẽ chẳng thể hiện bản lĩnh của mình trước mặt tôi được đâu, nếu không thì làm sao lại mặt dày đi cướp phòng của đàn em chứ.”
“Có năng lực thì nhận phòng theo sự sắp xếp của đoàn làm phim đi vì sao lại phải đi chiếm phòng của người khác.”
“Cô.” Hoắc Tân Dĩnh không nghĩ đến Tô Thiên Tầm lại mồm mép như vậy, cô ta tức giận đùng đùng nhưng sau đó lại ý thức được bên cạnh có nhiều người như vậy thì không thể phát hỏa được cho nên giọng nói cũng dịu đi một chút.
“Mọi người đều biết yêu cầu của đạo diễn Chương đối với đoàn làm phim là vô cùng nghiêm khắc.”
“Cô đừng tưởng mình là nữ chính rồi thì muốn làm gì thì làm, đừng để đến lúc diễn xuất quá qua loa rồi bị người ta đuổi đi, như vậy đúng là mất mặt lắm đó.”
Tô Thiên Tầm cười lạnh: “Diễn xuất của tôi có được hay không thì đạo diễn Chương cũng đã thấy rồi, cũng chẳng biết là diễn xuất của ai qua loa đâu?”
“Nếu như diễn xuất có qua loa thì cũng không đến mức diễn xuất 20 năm rồi vẫn còn đi tranh phòng với đàn em.”
Nói đến đây cô nhìn sang Tang Tử: “Em nói xem có đúng không?”
Tang Tử nhanh chóng phụ họa: “Đương nhiên rồi, người ta đã đi diễn được 20 năm không phải ảnh hậu thì cũng là hoa đán, đoàn làm phim đương nhiên sẽ sắp xếp cho phòng tổng thống rồi, nào có ai dám cho ở phòng bình thường chứ?”
Tang Tử nói xong thì hai người bật cười.
Triệu Minh Kỳ vốn dĩ nghĩ cô chỉ là một diễn viên nhỏ không có chút chỗ đứng nào cả thì nhất định sẽ ngậm bồ hòn làm ngọt, ai ngờ đâu cô lại dám trực tiếp chạy xuống đòi phòng như vậy chứ.
Tuy anh ta là người bên Hoắc Dĩnh Tân nhưng cũng không muốn làm lớn chuyện này lên, một điều nhịn là chín điều lành mà.
Im lặng một lát rồi anh ta bèn đi khuyên Hoắc Dĩnh Tân: “Chị Hoắc, thôi đi để em kêu người sắp xếp cho chị một gian phòng khác.”
Thấy Triệu Minh Kỳ bàn lùi như vậy Hoắc Dĩnh Tân lại càng tức giận: “Làm gì còn có phòng tổng thống nào nữa chứ?”
Triệu Minh Kỳ khó sử: “Chỉ có hai căn phòng tổng thống thôi, giờ chỉ còn những phòng nhỏ mà thôi, chị yên tâm ngoại trừ việc diện tích hơi nhỏ một chút thì tất cả những thứ khác đều giống nhau.”
Hoắc Dĩnh Tân vẫn còn đang tức giận: “Dựa vào cái gì mà tôi phải chuyển chứ, đây rõ ràng là do mấy người sắp xếp mà.”
Triệu Minh Kỳ lo lắng bản thân mình cũng bị liên lụy bởi chuyện này cho nên nhanh chóng nói với Hoắc Dĩnh Tân: “Chị nói nhỏ chút đi, chuyện này sau có gì chúng ta thương lượng tiếp.”
Nhưng dù có nói thế nào thì Hoắc Dĩnh Tân sẽ không đồng ý, cô ta càng nhìn thấy Tô Thiên Tầm thì càng tức giận, cuối cùng cô ta phát hỏa mà hét vào mặt Triệu Minh Kỳ: “Cậu gọi đạo diễn ngay cho tôi, hôm nay tôi nhất định phải ở căn phòng này, nếu như Tô Thiên Tầm không đi thì cho anh ta lựa chọn, nơi này có tôi thì không có cô ta mà có cô ta thì không có tôi.”
Tô Thiên Tầm không hiểu chuyện như vậy thì mới mới hiểu tại sao 20 năm qua cô ta chẳng thể hot lên được.
Cô nhẹ nhàng cười rồi nhìn về phía Triệu Minh Kỳ: “Vậy anh nhanh chóng gọi điện cho đạo diễn Chương đi, nếu như anh ấy thấy tôi không thích hợp ở đây thì tôi sẽ đi.”
Vừa rồi đạo diễn Chương đã gọi điện đến rồi, giọng điệu anh ấy vô cùng kiên quyết.
Triệu Minh Kỳ cũng không muốn gọi lại một lần nữa, nhưng đây là do hai người họ ép buộc anh ta cho nên cũng chẳng có cách nào từ chối cả.
Trong lòng Triệu Minh Kỳ suy nghĩ, vừa rồi đạo diễn Chương nói như vậy, nhưng nếu như hai người bọn họ đều chọn cùng một phòng, dựa vào quan hệ của anh ấy cùng với Hoắc Dĩnh Tân thì có lẽ căn phòng đó sẽ là của cô ta.
Dù sao thì Hoắc Dĩnh tân cũng là diễn viên mới và cũng đã nhiều lần hợp tác với đạo diễn Chương.
Nghĩ vậy anh ta bèn nhanh chóng gọi điện cho đạo diễn.
Hoắc Dĩnh Tân vốn nghĩ Tô Thiên Tầm chỉ là một diễn viên không có chút danh tiếng nào cả, hôm nay mới ngày đầu tiên vào đoàn mà đã tranh chấp với đàn chị, cô ta đã từng nhiều lần hợp tác với Chương Hoa Lai, mỗi lần hợp tác đều rất vui vẻ cho nên anh ấy mới chọn cô ta cho dự án lần này, nói không chừng người rời đi là Tô Thiên Tầm mới đúng.
Như vậy đoàn làm phim sẽ không có nữ chính, mà bây giờ cô ta lại là người có diễn xuất tốt nhất ở đây cho nên theo lý mà nói thì có thể thành nữ chính được.
Lần này nam chính là một nghệ sĩ đang rất hot cho nên có rất nhiều fan, đương nhiên sẽ thu hút được số lượng lớn người xem, lại cộng thêm tài năng của đạo diễn Chương nữa, chỉ cần dựa vào những thứ này thì nhất định cô ta sẽ hot lên thôi.
Thấy Triệu Minh Kỳ gọi điện thoại cô ta đắc ý khoanh tay nhìn Tô Thiên Tầm: “Cô Tô à, hôm nay cũng đã muộn rồi khả năng là không có sự thay đổi nào ở đây đâu, nếu như cô không có chỗ nghỉ ngơi thì tôi có một người bạn ở khách sạn gần đây, chỉ cần cô nói ra tên của tôi thì sẽ được giảm giá 10%.”
Tô Thiên Tầm lần đầu nhìn thấy Hoắc Dĩnh Tân ngu ngốc như vậy thì bèn cười khẩy đáp: “Tôi thấy cô Hoắc vẫn nên nhận vai nữ phụ tiếp đi, nếu như lúc đó thật sự không chịu được thì chỉ cần cô nói một tiếng xin lỗi với tôi thì tôi sẽ giúp cô nhận những bộ phim khác tốt hơn.”
Hoắc Dĩnh Tân bị cô cười nhạo như vậy thì nói: “Cô thực sự có tài nguyên, chẳng phải vẫn luôn diễn vai quần chúng hay sao?”
Cửa phòng khách sạn mở ra, ở bên ngoài có rất nhiều người đứng hóng chuyện.
Mọi người mồm năm miệng mười tranh cãi xem ai sẽ là người được ở lại.
"Đây là lần đầu tiên họ gặp Tô Thiên Tầm, nhìn cô hình như không có chút danh tiếng nào cả."
"Tôi đã từng nhìn thấy cô ta ở trên phim mấy năm trước rồi, chỉ có điều cô ta chỉ xuất hiện vài phút mà thôi."
"Hình như đã quay một đoạn quảng cáo nhỏ thì phải, cô ta chẳng có chút ảnh hưởng nào trong giới điện ảnh cả."
"Không biết sao lại nhận vai chính được nhỉ, hay đúng là do đạo diễn Chương nhìn thấy tài năng của cô ta nhỉ?"
"Dù sao thì chị Hoắc cũng là diễn viên lâu năm rồi, kiểu gì Chương đạo diễn chẳng cho chị ấy chút mặt mũi."
"Tôi cũng nghĩ như vậy, nếu như Tô Thiên Tầm rời đi nói không chừng chị ấy còn được đôn lên làm nữ chính đó."
Nghe mọi người bàn tán như vậy Hoắc Dĩnh Tân cẩm thấy mọi người đang đứng về phía mình cho nên càng đắc thắng.
“Cô Tô.” Cô ta nhướng mày nhìn Tô Thiên Tầm: “Làm người thì phải biết tự lượng sức mình, đừng tưởng mình là nữ chính rồi thì muốn làm gì thì làm, tất cả mọi người ở đây đều có mắt đó.”
Tô Thiên Tầm biết Hoắc Dĩnh Tân đang dựa vào việc cô không có tác phẩm nào nổi bật mà bắt nạt mình.
Dù sao thì mọi người cũng chưa thấy được diễn xuất của cô.
“Đúng vậy sao?” Cô cười nói: “Chị Hoắc thật sự diễn xuất giỏi như vậy thì sao lại không làm nữ chính vậy?”
Hoắc Dĩnh Tân lăn lộn nhiều năm như vậy mà nhận vai ngày càng kém, bây giờ đừng nói đến nữ chính,vai nữ phụ này cũng là do đoàn làm phim nể mặt cô ta mà thôi.
Nghe thấy Tô Thiên Tầm nói mình không được làm nữ chính thì bèn nói: “Còn không phải là do khán giả không có mắt nhìn hay sao, bọn họ chỉ biết nhìn mặt mà thôi.”
“Ay yo” Tô Thiên Tầm che miệng cười ha ha: “Hóa ra chính cô cũng biết nhan sắc của mình có hạn à.”
Động tác này của Tô Thiên Tầm vừa tinh nghịch lại vừa quyến rũ khiến cho mọi người xung quanh đều bật cười.
Điều này khiến cho Hoắc Dĩnh Tân càng thêm tức giận, vừa thấy Triệu Minh Kỳ đi gọi điện về thì lập tức nắm lấy anh ta rồi chỉ vào Tô Thiên Tầm nói: “ Anh nói cho cô ta biết đi, có phải đạo diễn Chương sẽ nói cô ta chuyển đi.”
Sắc mặt của Triệu Minh Kỳ đại biến, dưới sự thúc giục của của cô ta anh bèn nói ra sự thật: “Đạo diễn Chương nói nếu như cô không muốn diễn thì có thể rời đi.”
Dừng lại một chút rồi anh nói tiếp: “Chúng tôi sẽ chuẩn bị tiền bồi thường hợp đồng.”
Lời này đúng thật là không lọt tai Hoắc Dĩnh Tân: “Anh nói cái gì?”
“Đạo diễn Chương nói tôi đi á.”
Cô ta không dám tin vào tai mình mà nhìn về phía Tô Thiên Tầm, đôi mắt Hoắc Dĩnh Tân đỏ bừng nói: “Để cô ta ở lại?”
Triệu Minh Kỳ gật đầu khó xử: “Ý của anh ấy là như vậy.”
Ngay từ đầu cô ta đã không tin, rồi dần hiểu ra, cuối cùng ánh mắt cô ta tràn đầy thù hận nói: “Được thôi, cô thắng.”
“Thật sự không biết cô đã dùng thủ đoạn hồ ly tinh nào mà khiến cho đạo diễn Chương lại che chở bênh vực cô như vậy.” Nói xong cô ta xách va li ra ngoài.
Triệu Minh Kỳ do dự một lát rồi gật đầu với Tô Thiên Tầm và đuổi theo Hoắc Dĩnh Tân.
Thắng bại đã định, đám người xem náo nhiệt ở cửa cũng rời đi, Tô Thiên Tầm bảo Tang Tử đóng cửa lại rồi bản thân nằm vật ra trên giường, cô cảm thán một câu: “Phòng tổng thống đúng là tốt thật.”
“Từ trước đến nay chưa từng thoải mái như vậy.”
Nói xong cô bỗng ngẩng đầu về phía Tang Tử nói: “Tang Tang chị đã quyết định về sau nhất định phải diễn vai chính, như vậy thì có thể ngủ thoải mái rồi.”
Sau khi đuổi Hoắc Dĩnh Tân đi, Tang Tử cũng cảm thấy vô cùng cao hứng: “Đúng vậy, chị không thấy bộ dạng chật vật lúc dọn ra của cô ta là như thế nào đâu.”
“Thật sự không nghĩ đến cô ta đã lăn lộn nhiều năm như vậy rồi mà vẫn còn không biết điều như vậy.”
“Ấy vậy mà còn bắt nạt người trắng trợn như vậy”
“Sao nào, định dựa vào mình là ma cũ mà muốn làm gì thì làm chắc.”
“Cũng may đạo diễn Chương là người có chính kiến, nếu như là người bình thường thì nhất định sẽ bênh cô ta rồi.”
Đạo diễn Chương có chủ ý gì hay không thì cô không biết, cô chỉ biết rằng ông là một người rất có nội hàm mà thôi.
Ông chấp nhận để cô ở lại xong lại từ bỏ một người đã hợp tác cùng mình nhiều như vậy thì chỉ có hai lý do.
Một là do cô thật sự thích hợp làm nữ chính.
Hai là do Khiêm Chuẩn.
Tối đó lúc cô bị Điền Đại Hữu làm khó thì đột nhiên Khiêm Chuẩn xuất hiện, có ngốc đến mấy thì cũng nhận ra có chuyện gì.
Nhưng phàm là người thông minh như Chương Hoa Lai thì nhất định sẽ không bị anh ta vắt khô.
Chỉ có điều không biết hôm đó sao Khiêm Chuẩn lại xuất hiện đúng lúc như vậy, mà người luôn có trách nhiệm như Tang Tử lại đến nhanh như thế.
Sau đó cô đã hỏi Tang Tử nhưng cô ấy lại ấp úng không nói.
Chẳng lẽ có điều gì bí mật hay sao?
Cô nhớ đến những lần bản thân ở nước ngoài gặp tình huống khẩn cấp thì đều có người kịp thời hỗ trợ, điều này khiến cô khó tránh khỏi suy nghĩ.
“Tang Tang.” Tô Thiên Tầm chống cằm nhìn Tang Tử sắp xếp hành lý, cô đột nhiên nói: “Em quen Khiêm Chuẩn như thế nào?”
Tang Tử vừa lấy ra một bộ quần áo để chuẩn bị ủi, nghe cô nói vậy thì bỗng chốc ngây ra rồi cười tủm tỉm quay đầu lại nhìn Tô Thiên Tầm: “Chị cứ nói đùa, em mới biết anh ta từ hôm qua mà.”
Tô Thiên Tầm cười lạnh: "Em có biết chị hiểu Khiêm Chuẩn đến mức độ nào không?”
Tang Tử ngây thơ nói: “Hả?”
Tô Thiên Tầm: “Anh ta chưa nói với ai quá 10 từ cả, trừ phi người đó có quan hệ làm ăn thân thiết nếu không thì sẽ chẳng có ai trên thế giới này nói chuyện được với anh ta, đặc biệt là con gái.”