Hoắc Nhã chọn bản Serenade của Franz Schubert.
Độ khó của bản nhạc không cao, nhưng giai điệu uyển chuyển lại triền miên, rất thử thách tình cảm của người diễn tấu. Cho nên, sau khi chơi xong tiết tấu, người đàn ông đã hoàn toàn quên mất bản thân đang ở hoàn cảnh nào, đắm chìm vào trong âm nhạc.
Hoắc Nhã hơi nhíu mắt, tỉ mỉ đánh giá góc nghiêng tuấn tú của người đàn ông, từ mắt sâu mày sắc đến sống mũi cao cao, trôi chảy hệt như một con đường câu dẫn người ta. Người đàn ông này bất luận là thân hình, tướng mạo hay phẩm vị nghệ thuật đều vừa hay là kiểu mẫu mà cô ấy thích.
Đáng tiếc, lại gặp gỡ vào lúc cô ấy không còn độc thân nữa.
Nghĩ đến đó, cô ấy lại nâng cao ly rượu, để cho rượu cồn nồng đậm làm tê liệt bản thân.
Theo tiếng nhạc đến đoạn cao trào, không khí trong phòng cũng dần dần ấm lên. Đến khi nốt nhạc cuối cùng cũng đã tiêu tán, người đàn ông hơi ngẩng đầu, đôi tay mở hai cúc áo sơ mi trên cùng ra, tựa như là chơi đàn đến mức cảm thấy hơi nóng. Anh ấy cầm lấy ly rượu đang đặt ở một bên, uống một ngụm rượu mạnh lành lạnh, phát ra âm thanh nuốt xuống khe khẽ.
“Cái đó…” Hoắc Nhã nhỏ giọng cắt ngang anh ấy, ánh mắt dời từ yết hầu đang chuyển động của người đàn ông tới chiếc ly anh ấy đang cầm trong tay.
“Hửm?” Người đàn ông chăm chú nhìn đôi mắt xinh đẹp của người phụ nữ.
“Ly rượu đó.” Cô ấy chỉ vào ly.
“Sao thế?” Anh ấy nhìn chiếc ly một cái, nhưng không hề phát hiện điều khác thường gì.
“Ly rượu đó, tôi uống qua rồi…”
“…”
Người đàn ông nghe xong, xoay chiếc ly trong tay. Lúc này mới phát hiện miệng ly có một vết son nhàn nhạt, chính ở chỗ anh ấy đã chạm môi. Anh ấy bất giác nhăn mày, tựa hồ có chút ngại ngùng.
“Tôi cứ tưởng là anh sẽ không uống, xin lỗi.” Hoắc Nhã cong môi, chủ động tỏ ý hữu nghị. Cô ấy quả thực chưa từng nghĩ rằng anh ấy sẽ đột ngột thay đổi chủ ý, cho nên mới tự chủ trương không để phần cho anh ấy nữa. Kết quả sự tình lại nghịch chuyển thế này.
“Không sao.” Người đàn ông trốn tránh ánh mắt nồng cháy của cô ấy, đặt ly rượu về vị trí cũ, thu lại những cảm xúc dư thừa, bình tĩnh trở lại: “Muốn nghe bài gì tiếp theo?”
“Tôi nghĩ xem.” Hoắc Nhã tùy ý lật nhạc phổ, bắt đầu suy xét.
Là một người yêu văn nghệ, đối với những bản tấu dương cầm kinh điển kia, tất nhiên cô ấy đã quen thuộc, cho nên cũng không đặc biệt muốn nghe cái gì. Nhưng đã mời người ta tới rồi, cũng không thể lạnh nhạt thờ ơ. Vì vậy mà cô ấy đóng nhạc phổ lại, đề nghị: “Anh dạy tôi đàn một bài đơn giản được không?”
“Tôi chưa từng dạy ai.” Người đàn ông thành thật đáp lời.
“Thực ra, làm thầy dạy dương cầm kiếm được kha khá tiền đấy. Anh không cân nhắc một chút à?”
“Tôi không có kiên nhẫn ở phương diện này.”
“Trước kia, tôi từng học dương cầm, chỉ là về sau đã từ bỏ rồi.” Hoắc Nhã hơi cúi đầu, ngón tay thon dài nhẹ nhàng lướt qua phím đàn: “Cho nên, anh dạy tôi sẽ không phí sức lắm đâu. Tôi có căn bản.”
“Từ bỏ?” Người đàn ông cảm thấy nghi hoặc. Cô ấy đã sẵn lòng mời người đặc biệt đến chơi dương cầm cho cô ấy nghe, đương nhiên là rất thích âm nhạc, tại sao lại dễ dàng từ bỏ: “Tại sao?”
“Cái này à…” Hoắc Nhã nhớ lại đoạn quá khứ nào đó, cười gượng gạo.