Lúc đợi người đàn ông chỉnh âm, Hoắc Nhã ở quầy rượu pha hai ly rượu whisky, chậm rãi đi tới. Cô dựa vào một bên dương cầm, đưa ly rượu qua đó.
Cô không nói gì, nhưng âm thanh đá viên va vào thành cốc pha lê bị đôi tai mẫn cảm của người đàn ông phát giác. Anh hơi ngẩng đầu lên, vừa khéo chạm phải một đôi mắt xinh đẹp. Lúc này, cô yếu đuối nằm trên nóc cây dương cầm, giống như một con mèo lười biếng, bởi vì rượu cồn mà hai má hiện lên một tầng ửng đỏ nhàn nhạt, làm tôn thêm nét xinh đẹp động lòng người của cô.
Thực ra, lúc đầu gặp gỡ ở quán bar, anh đã nhận ra cô rất đẹp, chỉ là lúc ấy, tâm tư anh hoàn toàn không ở đó, cho nên cũng không quan sát cô kĩ càng, nhưng hiện giờ…
“Không cần.” Người đàn ông nhanh chóng thu hồi tầm mắt, bày nhạc phổ ra, tỉ mỉ lau bụi trên phím đàn.
“Nghe nhạc lúc hơi ngà ngà say, không phải càng tốt đẹp hơn sao?” Hoắc Nhã lắc lắc ly rượu, nhìn khuôn mặt tuấn lãng của anh qua lớp pha lê.
Chàng trai này trông cũng đẹp trai đấy, chỉ là… quá chính trực rồi.
Người đàn ông trầm tư chốc lát, tựa hồ như cũng đồng ý rằng câu này có đạo lý, nhưng xuất phát từ một vài nỗi lo âu, anh vẫn không nhận lấy ly rượu.
“Không cần thì thôi.” Hoắc Nhã đặt ly rượu xuống. Vừa uống rượu của mình vừa thấp giọng thầm thì: “Một người đàn ông mà đến cả rượu cũng không dám uống, vô vị…”
“Tôi là sợ uống rượu sẽ ảnh hưởng đến việc chơi đàn.” Người đàn ông giải thích, hiển nhiên cũng không muốn bị cô xem nhẹ.
“Ồ, vậy sao?”
Hoắc Nhã lười truy đuổi vấn đề này đến cùng. Cô một ngụm uống sạch rượu trong ly, chậm rãi đi đến quầy rượu. Đợi đến lúc cô quay trở lại, áo khoác ngoài đã chẳng thấy đâu nữa. Cô chỉ mặc một chiếc váy hai dây màu sâm panh, như hòa vào ánh sáng ấm áp sau lưng. Người đàn ông vừa nhìn qua, chỉ thấy thân hình xinh đẹp cùng bờ vai trắng như tuyết.
Mấy giây sau, bầu không khí bị mùi nước hoa thanh nhã của cô chiếm lấy. Đôi mắt trong veo của anh cũng hiện lên một dung nhan diễm lệ. Cô ngồi bên cạnh anh, nhìn anh chăm chú, khẽ mấp máy đôi môi đỏ mê hoặc lòng người: “Tôi đã nghĩ xong muốn nghe bài gì rồi.”
Cô ngồi gần quá rồi.
Nếu đổi lại là lúc bình thường, anh nhất định sẽ nói như vậy. Nhưng hiện giờ, âm thanh đột nhiên bị nghẹn lại trong yết hầu, không nói ra được.
Hoắc Nhã nhấc tay giở đến trang nọ trong nhạc phổ, nhàn nhạt nói: “Bài này đi.”
Người đàn ông hít sâu một hơi, cuối cùng vẫn không nói gì. Tiếp theo, anh nhắm hai mắt lại, chậm rãi diễn tấu nốt nhạc đầu tiên.
Hoắc Nhã chú ý đến phản ứng nhỏ này của người đàn ông, cười như không mà nhích thêm đến bên cạnh anh một chút.
Khi giai điệu du dương quanh quẩn trong căn phòng mênh mông, người đàn ông mở mắt. Trước đây, lúc đang chơi dương cầm, anh căn bản sẽ không chú ý đến người khác. Nhưng lúc này, anh lại cảm giác rất rõ ràng ánh mắt người phụ nữ đang nhìn chằm chằm vào mình, trên miệng còn mang theo ý cười ái muội không như có như không.
Chẳng lẽ cô ấy muốn ngủ với mình? Anh nhịn không được mà suy nghĩ đến vấn đề này.
Nhưng, ý nghĩ này vừa xuất hiện, tâm trạng của anh càng hỏng bét. Bởi vì, anh đột nhiên nhận ra rằng, thứ ảnh hưởng anh chơi đàn, quả thật không phải rượu.