Nhành Hồng Đỏ Năm Ấy

Chương 2: Lần Thứ Hai Được Gặp Anh

Hai năm đã trôi qua những cành hồng đỏ nhỏ bé khi nào bây giờ cũng đã bao phủ cả một bờ rào của viện.

Trời bắt đầu cũng đã vào tháng 12, tôi và các chị đang thông dông trên chiếc xe đạp bon bon trên đường về viện thì bắt gặp một chiếc ô tô sang trọng đỗ trước cổng viện.

Các chị em chúng tôi tò mò nhòm ngó xung quanh xem chừng là của ai, cánh cửa cửa sau bật mở người trong xe bước ra.

Một ông bác trung niên, tuy ngoài nhìn là vậy nhưng thật ra tôi thấy bác ấy vẫn còn rất trẻ tầm 39 40 gì đấy, đi cùng với bác ấy là một dì, theo tôi thấy thì dì là một người xinh đẹp dịu dàng, lại gần còn rất thơm mùi hoa tử đằng nữa.

Khi dì cười còn có cả lúm đồng tiền trong xinh đẹp biết bao nhiêu luôn, tôi ngẩn ngơ nhìn dì ấy một hồi lâu thì thấy anh Giang.

Anh ấy bước từ cửa trước ghế lái xuống xe đi cùng bác và dì, anh vẫn vậy ôn nhu nhẹ nhàng, dịu dàng đỡ một bên tay của dì ấy.

Tóc anh vuốt về phía sau, trong mặt mài sáng sủa còn mĩm cười nhẹ lộ cái lúm đồng tiền y hệt của dì ấy.

Lúc thấy anh liền núp sau các chị rồi từ từ đi vào trong viện, chắc là anh ấy không thấy tôi đâu ha.

Một lúc sau, tôi nhắm chừng bọn họ đang ở trong phòng lớn nói chuyện với các mẹ nuôi, nên tôi đi xuống dàn hoa hồng đỏ trước cổng tính để cắt tỉa những hoa già để chuẩn bị cho chúng ra một đợt hoa mới thì gặp anh ấy.

Đôi tay thon dài của anh ấy đang khẽ nâng những cành hoa lên mũi, rồi anh ấy mỉm cười lúm đồng tiền tôi trong thấy mà muốn trụy cả tim.

Tôi đang ngẩn ngơ nhìn anh thì bị anh phát hiện, đôi chân dài của anh bước đến chỗ tôi, tôi vội dấu chiếc kéo và cái xô ra sau lưng mình.

Anh bẹo má tôi.

-"Bé Thương đi đâu vậy?"

Lòng tôi cảm thấy vui vui sao ấy, anh vẫn nhớ tên tôi trong hai năm qua nhưng tôi nghĩ anh đã quên tôi mất rồi nhưng không anh vẫn nhớ tôi là cô bé Thương, cô bé Thương năm nào anh từng tặng một chậu hồng đỏ khiến cô bé thích thú chăm sóc tỉ mỉ để chờ ngày anh quay trở lại đây.

Anh cao ghê tôi đứng trước mặt anh, mà phải ngước nhìn mới có thể nói chuyện được với anh.

-"Em ra tỉa hoa anh ạ."

-"Cũng sắp tết rồi nhỉ mấy bông hồng này có nụ hết trơn rồi này."

Đôi tay anh lại nâng những nụ hoa còn chưa chớm nở, anh ngắt một bông hoa xinh nhất tít trên cao còn đang nở rộ lên.

-"Tặng bé Thương của anh này."

Trong một hàng bông đang còn chưa chớm nở tôi nhận ra bông hoa này là đẹp nhất, tinh xảo nhất từ trước đến nay.

Lần này tôi không chạy trốn như lần đầu tôi gặp anh nữa, tôi cắm cành hoa vào trong cái xô.

Tôi không biết phải tặng cho anh cái gì cả, xong tôi lại nghĩ ra vài món mình làm thủ công tại lớp nên bảo anh đứng đấy đợi tôi một lát tôi sẽ quay lại ngay.

Tôi chạy thật nhanh về phòng lôi chiếc hộp bí mật của mình ra, trong đấy chỉ có vài món đồ đơn giản ý nghĩa mà tôi được mấy anh chị em và các mẹ nuôi tặng trong những ngày đặc biệt.

Bới hết đống đồ, tôi tìm được một bông hoa hồng đỏ được làm bằng đất sét, đây cũng là vật kỉ niệm lần đầu tiên tôi tham gia vào một hoạt động của trường.

Khi ấy tôi chỉ tính nặng để dự thi thử sức nhưng nào ngờ tôi lại trúng được giải ba với một số tiền không nhỏ.

Bông hồng đỏ năm ấy được tôi để trong hộp kính cẩn thận tránh bị gãy, tôi ôm cái hộp trong lòng rồi chạy ra phía anh.

-"Chạy đi đâu mà thở hổn hển vậy em?"

Anh thấy tôi thở gấp liền hốt hoảng, lấy khăn lau những giọt mồ hôi nhễ nhại trên trán cho tôi, rồi anh ân cần chu đáo đỡ tôi ngồi xuống chiếc ghế bên.

-"E...em cho anh nè."

Tôi đưa chiếc hộp trong tay cho anh, anh đón nhận chiếc hộp ấy bằng cả hai đôi bàn tay của mình.

Mở chiếc hộp ra tôi thấy vẻ mặt anh có hơi chút bất ngờ, anh khẽ đặt nhẹ những ngón tay thon dài của mình vào từng bộ phận thân, lá và cánh hoa.

-"Là em làm cái này à?"

-" Dạ, em làm để tham gia cuộc thi năm ngoái của trường em ấy ạ."

-"Sao em không giữ chúng mà lại đưa cho anh?"

Anh hỏi câu ấy khiến tôi cũng chưa suy nghĩ phải đáp lại làm sao, chắc anh trong thấy tôi hơi bối rối anh liền bẹo má tôi miệng mỉm cười.

-"Món quà quý giá thế này mà anh chả có gì đáp lại em được."

Tôi lắc đầu lia lịa,  bảo anh không cần tặng gì lại cho tôi cả, tôi  cũng chỉ muốn cảm ơn anh vì nếu không có anh đã cứu tôi thoát khỏi việc phải lựa chọn sự sống và cái c.h.ế.t chắc có lẽ bây giờ tôi cũng không thể ngồi ở đây trò chuyện với anh, anh xoa nhẹ lên mái tóc ngắn ngang vai mềm mại của tôi.

-"Vậy anh cảm ơn bé Thương nha, lần sau anh đến chắc chắn anh sẽ mang cho em một món quà."

Hai má tôi ửng hồng, tay anh ấy ấm ghê luôn.

Với cái tiết trời lạnh của tháng 12 này, ai mà được anh ôm chắc sẽ ấm lắm.

Ngồi nói chuyện với anh được một lúc cũng đã vào đầu giờ chiều, anh phải về lại trên Thành Phố HCM để chuẩn bị cho ngày mốt anh đi công tác nước ngoài.

Anh bảo tôi lần này chắc anh đi cũng phải ba năm mới có thể về, bảo tôi đợi anh khi anh về người đầu tiên anh đến thăm chắc chắn sẽ là tôi.

Câu nói đó của anh khiến cho lòng tôi lân lân lên một cảm giác vui khó tả, đêm đó tôi cứ cười miết.

-"Hôm nay anh Giang nói gì với em vậy?"

-"Đúng rồi đó, chị thấy em nãy giờ cứ nằm cười miết ấy."

Biết các chị phát giác là má tôi lại ửng hồng, tôi ngại là lại úp chăn lên tới đỉnh đầu, các chị  trèo lên chiếc giường đơn của tôi chọt lét vào eo tôi, khiến tôi cười mà đau hết cả bụng.

Vào Tết các bông hoa hồng đỏ trước cửa đã thi nào nở đỏ rực kín hết cả một bờ rào, mùi hương của những bông hoa hồng nó nhẹ nhàng, dễ chịu, ngọt ngào làm sao.

Nếu như anh ở đây chắc chắn anh sẽ ngắm nhìn chúng nhỉ, nhưng mà bây giờ anh đang ở xa nơi này lắm biết làm sao bây giờ.

Những bông hoa hồng đỏ được tôi cẩn thận, nâng niu mà hái chúng tôi xuống, những nhành hoa vừa đem đi phơi khô vừa được tôi chiết cất ra vài chai tinh dầu hoa hồng tặng các mẹ nuôi và các chị, khi nhìn thấy khuôn mặt vui vẻ của bọn họ tôi cũng vui lây theo.

Tôi có đóng gói cẩn thận chai tinh dầu và vài nhành hoa hồng khô đính kèm một lá thư tay để gửi anh.

"Gửi Anh Giang.

Dạo này anh có khỏe không ạ?

Em là Thương đay, cô bé mấy năm trước được anh nhờ chăm chậu hoa hồng đỏ nè.

Bây giờ chậu hoa năm nào đã rất lớn rồi ạ, chắc có lẽ anh cũng đã nhìn thấy mấy em ấy khi lần trước anh đến thăm viện vào tháng 12 của năm ngoái.

Những nhành hoa này được em chiết cất ra tinh dầu thơm lắm anh ạ, anh thích thì anh có thể dùng thử như một muốn quà nhỏ em gửi tặng anh nhé.

Mong anh sẽ thấy thích chúng và lại đến thăm viện khi anh về Việt Nam vào thời gian rảnh ạ.

Chúc anh thật nhiều sức khỏe và tạm biệt anh.

Hoài Thương gửi anh!

Viện Mằng Lăng, Ngày XX Tháng 12 Năm 20XX"

Mới đó mà cũng đã hai năm kể từ ngày anh đến thăm viện.

Năm nay tôi cũng vừa lên lớp tám cũng được xem là khá xinh xắn, dễ thương trong mắt khá nhiều bạn. Những ngày đầu khi học cấp hai năm lớp 6 tôi không nghĩ là lên lớp mình lại được nhiều bạn thích vậy.

Trong những số bạn học ấy có một bạn tên Hiếu, bạn ấy học chung với tôi từ năm lớp 1 đến tận bây giờ luôn cơ, lần trước tan học những bạn khác chặn tôi ở trước cổng trường, còn bạn ấy thì cầm một đoá hoa hồng to đùng đến, với mặt đầy vẻ ngại ngùng.

-"Thương à, tớ thích cậu lâu lắm rồi, cậu làm người yêu tớ nha."

Tôi từ chối lịch sự Hiếu, nhưng đám bạn cậu ấy cứ đẩy cậu ấy và đóa hoa dúi về phía tôi.

-"Nhà tớ không có gì ngoài điều kiện nên cậu cứ yên tâm, mọi chi phí đi học của cậu trong tương lai tớ sẽ lo cho cậu được mà."

Các chị đứng đầu đường chờ tôi mãi mà chưa thấy tôi ra cũng hơi lo, nên quay lại tìm thấy đám đông đang nháo nhào các chị cũng liền thành quần chúng hóng hớt lại hóng chuyện.

Thấy tôi mặt mài méo xệch, mồ hôi đầm đìa như sắp xỉu đến nơi thì các chị đã giải cứu tôi.

-"Bé Thương đã nói là không thích cậu sau cậu cứ dí đóa hoa vào sát người em ấy vậy?"

-"Hiếu, em tôi đã từ chối lịch sự cậu, mà sao cậu cố chấp quá vậy?"

Đám đông các bạn được giải tán bớt, còn vài bạn xấu tính thì bảo tôi ngu, được hotboy con nhà giàu trường tỏ tình mà hong biết hưởng, đồ mồ côi ở trong cô nhi viện từ nhỏ, Hiếu mà về xin bố mẹ vài câu là tôi được làm con gái nhà giàu ngay ta nói cho chả sướиɠ.

Các chị hỏi tôi có buồn không, tôi buồn chứ, không phải buồn vì từ chối Hiếu mà tôi buồn mà do các bạn nói tôi là đồ mồ côi.

Tôi biết , tôi không cha không mẹ nhưng nếu tôi không thích Hiếu lại đồng ý lời tỏ tình của cậu ấy chỉ có thể bị các bạn ấy bảo lợi dụng cậu ấy để ăn sung mặc sướиɠ mà thôi.

Sáng ngày hôm sau khi đến lớp, Hiếu chạy lại dưới góc cây nơi tôi và các anh chị đang ngồi hóng mát, cậu ấy nhét một mẩu giấy nhỏ vào tay tôi rồi chạy vụt đi mà chả nói tiếng nào.

Các anh chị tôi hóng hớt xem tôi mở mẩu giấy, trong ấy chỉ ghi "Hiếu xin lỗi Thương."

Thấy Hiếu từ xa quan sát tôi chủ động lại gần cậu ấy, cậu ấy ngại ngùng tính bỏ chạy nhưng khi tôi gọi Hiếu cậu ấy liền đứng lại , tay gãi gãi đầu vành tai thì ửng hồng hết cả lên.

-"Tớ không giận cậu, nhưng mà sau này cậu đừng làm vậy nữa."

Tôi chỉ nói thế với cậu ấy, Hiếu mỉm cười nhẹ nhàng mặt thì cuối xuống đất cậu ấy hỏi.

-"Thương, sau này chúng ta vẫn làm bạn được chứ?"

Tôi cười mỉm gật đầu với cậu ấy, cậu ấy đáp lại tôi bằng một nụ cười dịu dàng rồi đi vào lớp.