Nhành Hồng Đỏ Năm Ấy

Chương 1: Cành Hồng Đỏ

Từ khi con bé tôi đã lớn lên ở cô nhi viện, nghe được từ các anh chị lớn thì tôi biết, khi tôi còn đỏ hỏn đã bị mẹ ruột bỏ trước cổng viện.

Nằm trước cổng với khí trời lạnh giá của tháng 12 mà quanh người chỉ có tấm chăn mỏng, bất giác tôi cảm thấy mình thật kiên cường và tốt số biết bao vì đã không chết cóng với cái tiết trời ấy.

Người phát hiện ra tôi ở cổng chùa đó chính là anh Giang, người anh lớn hơn tôi tận 9  tuổi, năm đó anh đang cùng cha mẹ đến để quyên góp những phần quà bánh cho bọn trẻ trong cô nhi viện.

Anh phát hiện ra tôi khi vừa được mẹ ruột đặt xuống trước cổng chùa chưa đầy nửa tiếng, nghe anh chị kể lại lúc ấy anh đang đi xung quanh xem cây cỏ thì nghe tiếng khóc oe oe từ đâu vọng lại, anh từ từ lại gần thì thấy tôi.

Vừa nhìn thấy tôi, anh lấy vội chiếc khăn choàng cổ của mình quấn vài vòng thật dày đắp lên người tôi rồi anh ôm cái nôi đựng tôi chạy nhanh vào gặp các mẹ nuôi hô hào.

"Các mẹ ơi, con mới nhặt một em bé ở trước cổng viện nè."

Các mẹ nuôi hốt hoảng khi thấy một bé con đỏ hỏn nằm trong nôi người gọi bác sĩ, người lấy thêm chăn ấm đắp lên cho tôi.

May mắn là tôi chẳng bị sao cả, bác sĩ bảo tôi có sức sống rất kiên cường nếu là như những đứa trẻ khác chắc có lẽ đã chết cóng hoặc có thể bị bệnh nặng dẫn đến các di chứng về sau từ lâu rồi.

Nhưng kể từ dạo ấy anh chị tôi cũng ít gặp lại anh Giang, cũng gặp được cha mẹ anh ấy vài lần rồi họ lại không đến nữa, nghe từ các mẹ nuôi nói vì vài lí do riêng nên gia đình anh phải đi làm ăn xa.

Sau mấy năm tôi cũng tròn 9 tuổi, hôm có đoàn từ thiện đến viện để thăm chúng tôi.

Mẹ nuôi giới thiệu chúng tôi cho anh chị biết mặt và làm quen, chúng tôi cũng thế trong số các anh chị đến đây thì có một anh tên Giang, anh ấy có má lúm đồng tiền trong cực kì đẹp trai thu hút mọi ánh nhìn của các chị lớn trong viện.

Lúc về phòng thu dọn bàn học thì tôi nghe chị lớn ở trong phòng tôi bảo.

-"Bé thương sắp gặp lại được ân nhân của đời mình rồi nha."

Tôi thắc mắc là ai trong số người ấy thì chị cười to bảo.

-"Là anh Giang cái anh mà có má lúm đống tiền ấy."

Tôi hơi bất ngờ, chị ấy nói chuyện như đùa vậy. Anh Giang cái anh lúm đồng tiền ấy là ân nhân cứu mạng tôi thật á, mà sao chị ấy biết hay vậy chắc có lẽ là các mẹ nuôi tôi nói cho các chị biết mà không nói cho tôi rồi.

Mọi người được ở chơi với chúng tôi một ngày rồi mới lên đường xuất phát đến nơi tiếp theo để thăm các bạn khác.

Chiều tối sau khi đi ra vườn vặt mấy luốn rau phụ các mẹ nuôi, lúc xong xuôi tôi ra mấy lu nước mưa để rửa chân thì lần này tôi lại gặp được anh.

À không đây có thể là lần đầu tiên tôi và anh gặp nhau mới đúng, anh giống như các anh chị tôi kể một người ôn hòa, dịu dàng đến chậu hoa hồng anh mang đến cũng được anh chăm chút tỉ mỉ khiến nó nở ra một bông hoa xinh đẹp.

Hai chúng tôi chạm tầm mắt nhau khi ấy tôi chưa biết yêu là gì đâu, đó chỉ coi như là sự quý mến người cứu mạng mình như tôi quý mến các mẹ nuôi thôi.

Anh mỉm cười nhìn tôi, tôi e thẹn rụt rè núp sau cái lu nước mưa bên hong viện.

-"Thương đấy phải không em?"

Giọng nói anh ấy dịu dàng, trầm ấm làm sao tôi giật mình gật đầu dạ một tiếng với anh, anh mỉm cười với tôi.

-"Em có biết chăm hoa hồng không?"

Tôi e thẹn lắc đầu lia lịa, anh ấy nhẹ nhàng hướng dẫn tôi các bước để chăm hoa anh lấy một cái kiềm cắt nhỏ ở trong balo ra rồi cắt đi mấy phần ngọn non của chậu hoa hồng đỏ vừa luyên thuyên, tôi nghe chăm đến nổi mấy chị ngủ chung giường với tôi đến rình hai chúng tôi ở phía sau khi nào tôi còn chả biết.

Đoạn anh cắt một cái cành hoa đang nở rực, nhẹ nhàng nâng bông hoa ấy lên đưa cho tôi với chất giọng ngọt ngào trầm ấm.

-"Xin chào cô bé, anh là Giang. Lần đầu gặp mong em nhận món quà này của anh nhé!"

Anh tự giới thiệu lại bản thân thêm một lần nữa.

Hai má tôi lúc ấy không biết vì sau ửng hồng hết cả lên, đón cành hoa hồng đỏ từ tay anh tôi chạy liền về giường chẳng kịp chào anh lấy một tiếng.

Tôi tìm cái lọ xinh đẹp nhất của mình, rót vừa nước cấm nhành hoa hồng đỏ rồi ngồi trên bàn học ngắm nghía cả đêm ấy, xong các chị cứ trêu tôi.

-"Bé Thương viện mình biết yêu rồi hen."

-"Bé Thương hết quý mến chị rồi hả."

-"Chị Thương hong còn quý bé Mai mà đi quý anh Giang rồi."

-"Thương cho tui cành hồng đỏ đó được hông?"

Mấy chị em cứ trêu mà tôi ngại phải rút vào chăn trùm kín hết cả đầu khó thở gì đâu á.

Những ngón tay tôi chạm nhẹ vào những cánh hoa hồng đỏ rực rỡ rồi bất giác tôi lại mỉm cười trong sự vô tri của mình.

Sáng hôm sau, vì lịch trình của cả đoàn nên chúng tôi phải thức sớm tạm biệt các anh chị trong đoàn từ thiện.

Chắc có lẽ vì phải thức quá sớm so với những ngày bình thường nên trông mặt tôi có lẽ buồn cười và có phần khó chịu lắm, anh chị ở gần thấy thì bật cười khanh khách anh Giang lại bẹo má tôi ghẹo.

-"Anh chị đi khiến bé Thương buồn hả?"

Tôi lắc đầu trong mơ màng bảo không phải, anh mỉm cười rồi đưa tay đòi móc quéo với tôi hứa lần sau anh ấy sẽ đến anh đưa tôi cái chậu hoa hồng đỏ mà đêm qua anh mài mò chăm sóc.

-"Hiện tại anh Giang rất bận, nên bé Thương chăm giúp anh chậu hồng đỏ này nha."

Tôi gật đầu đồng ý và móc quéo hứa với anh là sẽ chăm cái chậu cây thật tốt, lần sau anh đến gặp lại thì nó sẽ nở thật nhiều bông hoa hồng đỏ rực y như hôm ấy anh tặng.

Tôi đã làm giống như những gì mình đã hứa, cái cây hoa hồng đỏ ngày càng to lớn vì thấy cái chậu quá bé nhỏ với em cây, tôi liền xin mẹ nuôi một nơi để sang xuống đất cho em ấy.

Mẹ nuôi bảo tôi có thể trồng cái cây ở cổng, có thể làm cổng hoa hồng đỏ ôi tôi tưởng tượng thôi cũng đã thấy nó đẹp và lộng lẫy biết bao, nhưng mà tôi nghĩ nếu rằng khi anh Giang quay lại thì sau.

Anh có lấy lại em hoa hồng đỏ này không? Nếu lấy thì làm sao anh ấy lấy được khi em hoa hồng đỏ này đã quá cỡ một chiếc chậu rồi.

Tôi nằm suy nghĩ mất cả mấy ngày, nhưng rồi cũng quyết định đem trồng em ấy ở mép cửa cổng của viện, tôi ôm hy vọng lần sau khi anh đến viện thì chắc chắn sẽ bắt gặp chúng đầu tiên.

Em hoa hồng ngày nào còn trong chậu bây giờ đã trở thành một cái cổng vòng hoa xinh đẹp đỏ rực cả một mảng trời.

Khi anh đi tôi nghĩ là hai tháng sau anh sẽ quay lại một lần, nhưng mỗi tháng một lần khi có một đoàn từ thiện nào đến viện tôi lại trong ngóng hình bóng của anh.

Tôi tự nhủ, anh ấy hứa sẽ quay lại là quay lại mà.

Nhưng sau một năm trời khi các nhánh hoa hồng đỏ đã to và phát triển đến cái mức văng kín cả mái vòm của cổng trèo sang cả cái hàng rào thì tôi vẫn chưa thấy anh quay lại.