Hai Mươi Năm Chờ Người

Chương 3

"Mục Miên" nghỉ học hai năm, các bạn học trong lớp sớm đã không còn là các bạn học năm đó nữa.

Điều này giúp tôi tránh được rất nhiều rắc rối.

Phó Tuần bị sai đến ký túc xá trải giường cho tôi, còn Phó Tử Nghĩa thì đứng ở cửa ký túc xá.

“Lát nữa em đi theo anh luôn, hay là đợi buổi tối anh đến đón em?”

“Để buổi tối đi, anh không cần đón đâu, em và Phó Tuần tự về nhà cũng được.”

Kết quả nghe tôi nói xong, không ngờ Phó Tử Nghĩa lại mất hứng.

Anh nhịn rồi lại nhịn, mới hỏi, "Có phải em chê anh già rồi không?”

“Hả?”

“Trước đây lúc yêu đương, em rất dính lấy anh.”

Tôi ngơ ra nửa ngày mới ý thức được, "Phó Tử Nghĩa, anh ghen à?"

“Anh không được ghen sao?”

Tôi nhịn không được bật cười, Phó Tử Nghĩa có vẻ thẹn quá hóa giận, anh lại gần muốn dùng môi chặn môi tôi lại.

Ai dè còn chưa đυ.ng tới, Phó Tuần đã thò đầu ra khỏi phòng ký túc xá, “Mẹ… Ai nha má ơi, giường được trải xong rồi!”

Sau đó nhanh chóng rụt đầu lại, "Không thấy, con không thấy gì hết.”

Bầu không khí hoàn toàn bị phá hư.

Phó Tử Nghĩa ấn ấn mi tâm, “Năm hai tuổi làm bóng đèn thì thôi đi, giờ nó đã 20 tuổi rồi, sao vẫn còn sáng thế không biết.”

Buổi chiều Phó Tuần dẫn tôi đi dạo cho quen với khuôn viên trường.

Vì đổ quá nhiều mồ hôi nên buổi trưa tôi tắm rửa, thay váy xong rồi mới đi ra ngoài.

Phó Tuần đã chờ ở dưới lầu, nhìn thấy tôi, thằng bé "Chậc" một tiếng, "Rốt cuộc ba con coi mẹ là vợ hay là con gái vậy? Còn mua váy màu hường phấn blink blink cho mẹ thế này, ra đường không sợ bị người ta mắng là trâu già gặm cỏ non hả?”

Tôi và Phó Tử Nghĩa cùng nhau lớn lên từ nhỏ, những chiếc váy xinh hồi bé của tôi đều là do Phó Tử Nghĩa dành dụm tiền mua cho tôi.

Mà giờ đây tôi trở về, anh ấy càng trầm trọng thêm, muốn bù đắp hết tất cả những thua thiệt ngần ấy năm anh không ở bên tôi cho tôi.

Anh không hề suy xét đến chuyện tuy trông tôi giống cô bé 20 tuổi, nhưng thực chất bên trong đã là bà cô 40 tuổi rồi.

Nghĩ đến đây, khóe miệng tôi nhịn không được cong lên.

Phó Tuần nhìn vẻ mặt này của tôi, thằng bé khoa trương hít vào một hơi, "Lúc ba con ở bên mẹ, rốt cuộc ông ấy như thế nào nhỉ, có phải là kiểu người mặt thì hằm hè đơ đơ, nhưng bên trong thì rất cuồng nhiệt không?”

“Hai người cũng đã sống chung hai mươi năm rồi còn gì, sao giờ lại hỏi mẹ?”

“Lúc nào ba đi gặp người ta cũng trưng ra cái khuôn mặt như người chết í, con lớn từng này rồi nhưng chưa từng ấy ông ấy khiêm nhường trước người phụ nữ khác bao giờ. Hơn nữa, bỗng dưng lòi ra một người mẹ, con có phần không quen, không kìm được mà muốn hỏi thêm hai câu để chuẩn bị sẵn tâm lý, nhỡ đâu lại nhìn thấy cái gì không nên thấy…”

Nói xong, thằng bé ý thức được lời mình nói không ổn lắm, “Con không có ý trách mẹ đâu.”

“Mẹ biết.”

Tôi biết Phó Tuần không cố ý nói ra những lời này, Phó Tử Nghĩa dạy dỗ thằng bé rất tốt.

Ngày lễ ngày tết, Phó Tuần đều hóa vàng mã cho tôi.

Lúc thằng bé đi nhà trẻ, tôi nhận được bức thư đầu tiên Phó Tuần đốt tới.

Có lẽ lần đó thằng bé đã cãi nhau với Phó Tử Nghĩa, trong lòng cực kỳ tức giận, từng từ từng chữ ghép lại toàn là lời lên án Phó Tử Nghĩa.

Cuối thư, thằng bé viết một câu "Mẹ ơi, con nhớ mẹ".

Chữ viết bị nước mắt làm nhòe đi, nở rộ một đóa hoa nho nhỏ.

Sau đó dường như Phó Tuần đã thành quen, thư tôi nhận được cũng càng ngày càng nhiều.

Có đôi khi là viết từng li từng tí cảnh hai ba con họ ở chung, có đôi khi là chuyện lý thú khi đi học, cũng có lúc là chuyện phiền não tuổi dậy thì.

Dù biết sẽ không bao giờ nhận được thư trả lời, nhưng con trai tôi vẫn kiên trì viết suốt hai mươi năm liền.

Tôi có thể đoán được là Phó Tử Nghĩa cố ý bồi dưỡng thói quen cho thằng bé, anh già muốn dùng cách thức này để nói cho tôi biết.

Tuy rằng tôi đã ra đi, nhưng họ sẽ mãi mãi, không bao giờ quên tôi.

Tôi lắc đầu, "Đúng rồi, lúc trước khi kỳ thi đại học kết thúc, con có nói là định tỏ tình với một cô gái, sau đó thế nào?"

“Haiz, không thành công. Cô ấy trượt đại học, còn con thì sao, học thì giỏi, nhà thì giàu, không nên tới gần đó kí©ɧ ŧɧí©ɧ người ta.”

Trả lời xong bỗng dưng thằng bé khựng lại, biểu cảm biến thành kinh hãi, “Sao, sao mẹ biết, con chưa từng nói cho người khác cơ mà!”

“Con đã kể với mẹ, con quên rồi sao?”

Phó Tuần giật mình hai giây, sau đó lập tức sụp đổ, "A a a, vậy ra mẹ nhận được thật hả, con không thiết sống nữa!!!!”