Hai Mươi Năm Chờ Người

Chương 2

Đến bây giờ tôi mới biết, Phó Tử Nghĩa cho rằng tối hôm qua là một giấc mộng.

Vì muốn được nhìn tôi nhiều hơn, người này chọn thức trắng đêm không ngủ.

Chút oán hận trong lòng thoáng cái tan biến, nhìn tơ máu trong đáy mắt anh già, tôi cũng có chút đau lòng.

“Anh cũng đâu phải là thanh niên trẻ hơn hai mươi tuổi gì nữa, sao lại học đòi thức đêm với đám trẻ vậy hả? Anh có ngốc không chứ, sao tối hôm qua không biết đường hỏi em?”

“Không dám.” Phó Tử Nghĩa rũ mắt, “Lần này, em còn đi nữa không?”

Tôi nhếch môi, "Nếu anh đã thành tâm muốn em ở lại, vậy em sẽ không đi nữa.”

Phó Tử Nghĩa muốn lao tới ôm tôi, nhưng lại bị tôi dùng tay phải đẩy ra: “Chờ một chút.”

Tôi cười lạnh, “Chúng ta nói chuyện anh tái hôn trước đã.”

“Tái hôn? Tái hôn gì cơ?”

Trong lúc chúng tôi đang nói chuyện, bỗng nhiên ngoài phòng khách có tiếng động vang lên.

“Ba.”

Phó Tuần về rồi.

Năm đó lúc tôi qua đời, Phó Tuần mới hai tuổi.

Bây giờ tuổi tác của thằng bé cũng không chênh tôi nhiều lắm.

Mặt mày thằng bé rất giống Phó Tử Nghĩa, nhưng trông có vẻ nhu hòa hơn.

Thằng bé đĩnh đạc đi tới, nhìn thấy tôi, đuôi lông mày thằng bé nhướng lên: “Ơ, ngại quá, quấy rầy hai người rồi.”

Sau đó còn huýt sáo với Phó Tử Nghĩa: “Ba vẫn còn khỏe re ha, không phải là người lần trước con gặp. Cô này không tệ, vẻ ngoài đẹp mắt, nhưng hình như có vẻ hơi nhỏ tuổi, chắc không chênh tuổi con bao nhiêu đâu ha?”

Người, lần trước con gặp?

Khí áp quanh người tôi trầm xuống.

Phó Tử Nghĩa nhíu mày, "Nói mê sảng gì đó, gọi mẹ đi.”

“Mẹ?!”

Hốc mắt tôi nóng lên, "Mẹ đây, con trai!"

Phó Tuần:......

Lần này tôi trọng sinh, thay thế cho thân phận của một cô gái trẻ đã tự sát vì trầm cảm.

Cô gái ấy cùng tên cùng họ với tôi, tuổi cũng xấp xỉ.

Tiểu Bạch thay đổi ký ức về vẻ bề ngoài của cô ấy của những người xung quanh, xem như cho tôi một thân phận mới.

Trùng hợp là, trước đó cô gái này có nghỉ học hai năm, giờ bắt đầu học lên năm hai đại học.

Còn học cùng trường với Phó Tuần.

Khi biết chuyện này, Phó Tuần rất sụp đổ.

“Vậy là, con không chỉ có thêm một người mẹ, mà mẹ con còn thành đàn em của con?”

Về việc có nên đi học tiếp hay không, thật ra Phó Tử Nghĩa đã bàn chuyện này với tôi.

Hiện giờ với tài lực của Phó Tử Nghĩa, tôi hoàn toàn không cần phải đi học đại học nữa.

Nhưng qua 20 năm, thế giới đã thay đổi quá nhanh.

Tôi lo nếu như tôi không chủ động dung nhập, rất có thể tôi sẽ bị xã hội này đào thải, đồng thời cũng ngày càng cách Phó Tử Nghĩa xa hơn.

Ngày khai giảng, Phó Tử Nghĩa tự mình đưa tôi đến trường học.

Anh không kiêng dè gì nắm lấy tay tôi đi tới văn phòng hiệu trưởng, giới thiệu, "Đây là vợ tôi.”

Các lãnh đạo đều bối rối.

Theo bản năng nhìn Phó Tuần đứng bên ngoài cửa.

Phó Tuần gật gật đầu, biểu cảm nghiêm trọng, “Cô ấy đúng là mẹ em.”

Dưới biểu cảm “Kẻ có tiền không có ai là người bình thường cả” của hiệu trưởng, Phó Tử Nghĩa giúp tôi hoàn thiện thủ tục nhập học.

Trên đường tới ký túc xá, Phó Tuần giành xách hành lý cho tôi, đi tuốt lên tận đằng trước.

Còn Phó Tử Nghĩa thì giống như một người cha già đưa con gái đi học, đi sóng vai tôi, dặn dò tôi mãi:

“Nếu có uất ức gì thì cũng đừng chịu đựng, cứ nói cho anh hoặc nói cho Phó Tuần biết là được.”

“Sau khi tan học thì em về ký túc xá nghỉ ngơi, buổi tối anh sẽ tới đón em về nhà.”

“Nếu không quen ăn cơm căn tin, anh sẽ cho người đưa cơm tới cho em, lúc ở trường nhớ chú ý tới an toàn của bản thân.”

Tôi đồng ý không chút để tâm, tầm mắt nhịn không được nhìn ngó xung quanh.

Xung quanh toàn là những cô cậu sinh viên thanh xuân dào dạt, đang túm năm tụm ba cười đùa chung một chỗ.

Ở sân thể dục xa xa có người đang chơi bóng, có thể mơ hồ nghe được tiếng hoan hô của bọn nhỏ.

Sức sống bừng bừng.

Bỗng nhiên tầm mắt bị một bức tường ngăn trở, sắc mặt Phó Tử Nghĩa âm trầm, “Anh hối hận rồi.”

“Hả?”

“Sau khi khai giảng, em ít tiếp xúc với mấy quả dưa xanh đó thôi.”

Quả dưa xanh gì cơ?

Ngơ ra một lúc rồi tôi mới nhận ra, anh già đang lo lắng sao?

Tôi cố ý trêu chọc, “Cái này thì em không dám cam đoan, dù sao thoạt nhìn có vẻ thể lực của người ta tốt hơn anh nhiều.”

Phó Tử Nghĩa kề sát bên tai tôi, “Xem ra tối qua, ông xã không khiến bà xã hài lòng hửm?”

Tai tôi đỏ bừng lên.

Này này, già rồi mà không đứng đắn!

Đang tính mở miệng, ai ngờ Phó Tuần đột nhiên quay đầu lại, "Đang ở trong trường học đó, hai người có thể chú ý một chút không hả!”

Sau đó lầm bầm một mình, “Tất cả mọi người đều biết Phó Tử Nghĩa là ba mình, giờ mà để người ta thấy ba mình đang gian gian díu díu với đàn em lớp dưới của mình, vậy bảo khuôn mặt đẹp trai ngời ngời này của mình chui rúc vào đâu bây giờ!”

Tôi nhìn bóng lưng của Phó Tuần, khẽ nhíu mày, sao lại cảm thấy con trai tôi… Nó ngu đần sao ấy nhỉ.

Dường như anh già biết suy nghĩ trong lòng tôi, đứng sát cạnh tôi nói một câu: “Tính cách của nó, theo gen em.”

Này nhá, nói chuyện thì nói chuyện, sao lại móc mỉa người ta chứ