Hôn Nhân Thù Oán

Chương 2: Em gái chết rồi liền cưới chị gái

“À…” Cô gái trang điểm xong chỉ cười một cái. " Đàn ông là vậy, em gái đã chết, còn có cô chị mà, chẳng qua là có lý do không chính đáng mà thôi.”

“Cô nói xem hắn có phải đã yêu Hạ Nhược Tâm hay không?” Cô gái kia lại hỏi.

“Cô cho rằng Sở Luật là người đàn ông tuyệt tình như vậy sao? Hắn còn có thể yêu ai khác sao?” Câu trả lời này đã khiến cô gái kia im bặt.

Sở Luật là người dẫn đầu trong mảng kinh doanh thương mại xuất nhập khẩu hàng hóa, ba năm trước đã tiếp quản công ty nhà họ Sở, hành động cương quyết, tàn nhẫn không có tình người. Hắn có xuất thân danh giá, dáng người hoàn hảo, gương mặt tuấn tú, là một người đàn ông xuất chúng mà người phụ nữ nào cũng muốn sở hữu, thế nhưng, ai cũng biết, hắn đã có vị hôn thê mà người này rất được hắn yêu thương, che chở, đó chính là thiên kim tiểu thư nhà họ Hạ, Hạ Dĩ Hiên.

Nhưng thật đáng tiếc, mệnh của Hạ Dĩ Hiên không được tốt, còn chưa được gả vào nhà họ Sở đã qua đời trong một vụ tai nạn giao thông. Sau đó, không ít người phụ nữ nghĩ rằng đây là cơ hội tốt cho bản thân, thế nhưng, cuối cùng hắn vẫn cưới người con gái khác của nhà họ Hạ.

Sau khi cửa nhà vệ sinh đóng lại, không ai biết có một người phụ nữ sắc mặt tái nhợt từ trong đi ra, trên người cô mặc chiếc váy cưới màu trắng, để lộ bờ vai gầy yếu cùng xương quai xanh nổi bật. Tuy nhiên, khi nhìn đến gương mặt của cô, đáng lẽ phải vui mừng mới đúng bởi hôm nay là ngày kết hôn của cô với người mà cô yêu nhất, nhưng mà…vì sao cô lại khóc.

Cô soi gương, lau nhẹ nước mặt còn đọng lại trên mặt, mà lớp trang điểm cũng vì vậy mà bị trôi đi khá nhiều.

Cô nhấc váy rồi đi ra ngoài, cuộc nói chuyện của hai cô gái kia vẫn không ngừng vang vọng bên tai cô, đồng thời cũng làm cho trái tim cô bị xé nát.

Cô cho rằng Sở Luật là người đàn ông tuyệt tình như vậy sao? Hắn còn có thể yêu ai khác sao?

Sẽ yêu sao?

Có thể sao?

Trong phòng chờ, Hạ Nhược Tâm chỉ nhờ người dặm cho cô một lớp phấn, đủ để che đi sắc mặt nhợt nhạt của cô, cuối cùng là dặm má hồng, một cô dâu xinh đẹp xuất hiện trước mọi người, nhưng sao trong mắt cô chỉ toàn sự u buồn, điều này sẽ khiến mọi người nhận ra cô dâu không được hạnh phúc.

“Nhược Tâm, cậu thật sự muốn gả cho hắn sao, cậu nên hiểu rằng, hắn…” Cô gái vuốt mái tóc ngắn của mình, thật sự, cô không biết cô bạn tốt nghĩ gì nữa, cô không sợ gả vào nhà họ Sở rồi đến khi trở lại chỉ còn bộ xương khô hay sao?

“Thực sự xin lỗi, Giang Dao, làm cậu lo lắng rồi.” Hạ Nhược Tâm cố nặn ra nụ cười nhàn nhạt, nhưng mà, cô càng cười càng khiến người ta đau lòng.

Giang Dao, tớ biết, anh ấy hận tớ, nhưng mà, tớ lại…yêu anh ấy, mười lăm năm rồi.

Có thể gả cho hắn ta là hạnh phúc lớn nhất cuộc đời của Hạ Nhược Tâm, cho dù hạnh phúc ấy chỉ dựa vào sự hận thù.

Hắn hận cô, bởi vì cô đã hại chết em gái của mình, người mà hắn yêu.

Cánh cửa phòng chờ cô dâu được mở ra, một quý phu nhân đi vào, Giang Dao còn muốn nói gì đó, nhưng khi nhìn thấy vị phu nhân kia liền im lặng.

“Giang Dao, cậu ra ngoài trước đi, tớ cùng mẹ nói chuyện một lát.” Hạ Nhược Tâm nhìn Giang Dao rồi lắc đầu, ý bảo bản thân sẽ không có việc gì, chỉ mới đi ra ngoài, lúc cánh cửa đóng lại, trong lòng cô bạn này vẫn không khỏi lo lắng.

Nhược Tâm, cô ấy thật sự không xảy ra chuyện gì chứ?

Thẩm Ý Quân bước tới, với thân phận là phu nhân nhà họ Hạ cùng với khí chất của người trong giới thượng lưu khiến cho người khác nhìn thấy cũng phải cung kính. Bà nhìn Hạ Nhược Tâm mặc chiếc váy cưới ở trong gương, khóe môi cong lên nhưng mang theo sự lạnh lùng cùng đánh giá.