Hôn Nhân Thù Oán

Chương 1: Hắn Nhận Lầm Người Rồi!

Editor: Chang

Lúc này, trong ngôi biệt thự gia đình cực kỳ xa hoa đang tổ chức một buổi tiệc sinh nhật, đây là do nhà họ Hạ tổ chức cho người con gái thứ hai - Hạ Dĩ Hiên. Hạ Dĩ Hiên mặc một chiếc váy công chúa, khuôn mặt đáng yêu cùng nụ cười tươi sáng làm cho cô như biến thành một nàng công chúa nhỏ xinh đẹp, nhận được vô số lời chúc phúc từ mọi người ở đây.

Cách đó không xa, có một cô bé đang đứng nhìn bọn họ, người mẹ dịu dàng xinh đẹp, còn người bố thì điềm đạm, còn có một bé gái nhỏ tuổi dễ thương, quả là một bức tranh gia đình ba người hòa hợp, ấm áp.

Cô bé mím chặt môi, bàn tay nhỏ bé gắt gao nắm chặt vào nhau: “Mẹ ơi, mẹ quên rồi sao? Hôm nay cũng là sinh nhật của Tâm Tâm mà.” Cô hít mũi, rồi đi ra ngoài, nhưng mà vẫn không nhịn được lấy tay lau đi nước mắt trên mặt mình.

Cô bé đã rất lâu, rất lâu rồi không được đón sinh nhật của chính mình.

Cô đứng ở bên ngoài, trong ngực ôm một con búp bê đã cũ nát, đây là quà mà bố đã tặng cho cô, nhưng mà không phải người bố đang ở phía trong kia. Cô bé đã không còn nhớ dáng vẻ của bố mình, cũng đã lâu lắm rồi, cô cũng chỉ nhớ bố cô là một người tuấn tú và cũng rất hay cười.

Bố cô không cần cô nữa rồi, bọn họ nói bố cô đã chết, sẽ không trở về nữa. Sau đó, cô lại có một người bố và em gái mới.

Mà mẹ chỉ yêu em gái, không hề yêu cô bé một chút nào.

“Sao cậu lại ở chỗ này?” Một giọng nói không cao không thấp vang lên, cô bé quay đầu lại, càng ôm chặt con búp bê ở trong ngực, cùng lúc đó, một cậu bé trông có vẻ lớn hơn cô một chút bước ra từ trong bóng tối.

Cậu bé mặc một bộ quần áo màu đen thuần, đôi môi mím chặt, mang một dáng vẻ có phần lạnh lùng, tuổi còn nhỏ mà trên người đã có khí chất như vậy, điều này khiến cho cậu bé dường như già đi trước tuổi thật của mình.

“Sao cậu lại khóc?” Cậu bé đột nhiên bước đến, ngón tay không được tự nhiên vuốt lên mặt cô, mang lại một cảm giác khác lạ.

Cô chớp chớp đôi mắt đen nhánh: “Hôm nay là sinh nhật của tớ.” Cô bé bĩu môi, đột nhiên cảm thấy vô cùng tủi thân.

Ngẩng mặt lên, cô bé có cảm giác như trên cổ mình đeo một thứ gì đó, cúi đầu xuống mới nhận ra, đó là một dây bùa hộ mệnh được làm bằng ngọc, trông vô cùng đẹp mắt: “Tặng cho cậu.” Tay của cậu bé đặt lên khuôn mặt nhỏ của cô.

“Anh trai nhỏ…” âm thanh nhẹ nhàng thật dễ nghe, đồng thời cũng khiến cho khóe môi cậu bé cong lên ý cười: “Tớ sẽ trở về.” Cậu bé lại nói: “Nhớ nhé, cậu chỉ có thể là người của tớ.” Tuổi còn nhỏ mà đã bá đạo như vậy.

Cô bé gật đầu coi như đồng ý, khuôn mặt đẫm nước mắt lại nở một nụ cười tươi.

Khoảnh khắc ước hẹn đó, hắn không bao giờ quên, cô cũng không quên, chỉ là hắn đã sai mất rồi.

Từng hàng hoa hồng màu trắng tô điểm cho sảnh khách sạn, lúc này, trong đó khách khứa đang tụ tập rất đông, cũng bởi ngày hôm nay và ở nơi này tổ chức cuộc liên hôn giữa hai thương nghiệp lớn nhất nơi này, nhà họ Hạ và nhà họ Sở, nhưng mà, không một ai coi trọng hôn lễ này.

Nhìn qua nhìn lại cũng chỉ có bố mẹ cô dâu và chú rể, vợ chồng nhà họ Sở cố nở ra nụ cười đầy miễn cưỡng, còn vợ chồng nhà họ Hạ lại thờ ơ, không quá để tâm tới hôn lễ, nếu để ý còn thấy được nét thù hận trên gương mặt họ.

Phía trong hội trường, mọi thứ đều được trang trí bằng màu trắng, đây không giống một hôn lễ mà giống lễ tang thì hơn, hoa hồng màu trắng, ly thủy tinh mà trong suốt, ngay cả đèn chùm trên trần nhà cũng là tông trắng.

Đáng lẽ ra, trong ngày hôn lễ trọng đại như vậy cần những lời chúc phúc tốt đẹp từ mọi người, nhưng sao không khí lại không có sự vui mừng, hoan hỉ.

Một cô gái ở trong phòng vệ sinh đang trang điểm lại, nở ra một nụ cười hài lòng, cô gái bên cạnh cảm thấy khó hiểu liền hỏi: “Cô nói xem có phải rất kỳ lạ không, Sở Luật rõ ràng yêu Hạ Dĩ Hiên như vậy, cô ấy mới mất chưa đầy ba tháng đã cưới chị của người ta rồi."