Thịt sống nổi lên theo từng khối, hòa lẫn với lớp nhớt dịch nhầy thành một hỗn hợp nhớp nháp trên giường. Chất nhầy của thịt đôi lúc còn tạo thành nhiều đường chỉ tơ nhiễu xuống. Những mạch máu nhỏ của cơ thể đôi lúc lại vỡ ra theo tiếng thở hoặc mọi cử động của xương khớp, l*иg ngự cũng nhiễu hết xuống nền nhà.
Xá© ŧᏂịŧ nhầy nhụa này bất kể ai nhìn thấy cũng phải nôn ối, mùi hôi tanh của máu huyết đông lại, nhiều mảng thịt bắt đầu thối rửa càng khiến sợ hơn.
Thân Lão phải lấy tay che mũi mình lại để bớt mùi hôi. Gương mặt đau lòng khó xử của một ông lão trước cảnh nhi tử mình giờ sống cũng không phải sống, mà chết cũng không phải là kẻ chết.
Nếu chết thì đã không còn hơi thở, còn người sống thì làm sao mà sống được với đống thịt nhầy không da này. Thân Lý cứ nằm đó đến lớp da mặt cũng không còn. Hai mắt trợn trắng, đôi môi đỏ cứng, miệng khô lại không nói được gì, lưỡi đôi lúc thè ra thỉnh thoảng còn chảy cả nước bọt. Hơi thở nặng nhọc đến nỗi phát ra những âm thanh rêи ɾỉ khiến người nghe phát hoảng.
Lăng U Hàn chân bước gần hơn nhưng Tứ Lang cản lại.
- Đại ca để cho đệ...
Lăng U Hàn khẽ gật đầu, chân lùi lại. Lăng Tứ Lang bước nhanh chân đến gần giường. Đưa tay cẩn thận vén bức rèm thưa lên, nhìn qua một lượt, bàn tay tỏa ra một ít pháp lực màu xanh nhạt lướt một vòng quanh thân của Thân Lý.
Ánh sáng màu xanh thấm nhanh vào cơ thịt của Thân Lý, phần thịt co rút lại nổi gân xanh lên. Huyết máu ngưng tụ lại không rỉ ra nữa, đau đớn trên thể xác cũng dường như vơi đi.
Thân Lão đứng cách đó không xa, nét mặt lo lắng nhìn chăm chú về phía Tứ Lang. Nhớ lại Tứ Lang từ nhỏ đã lên núi học thuật, chắc chắn là y đã nhìn thấy được vấn đề gì liền nhanh miệng hỏi.
- Lăng nhị thiếu gia... có... có phải tiểu nhi của ta bị trúng tà thuật gì không?
Lăng Tứ Lang tay thu pháp lực lại, gương mặt nặng trĩu cũng không biết phải nói với Thân lão như thế nào. Vì người của Thân Lý bây giờ toàn là yêu khí vay quanh. Vốn đã là người chết rồi, nhưng hơi thở cuối cùng bị phong bế lại trong cơ thể, hành hạ đau cùng thể xác.
Lăng Tứ Lang vừa đứng lên rời khỏi giường quay người đi thì thị nhầy của Thân Lý đột ngột nứt toạc ra một đường trên bắp chân.
- Aaaa.
Thân Lý đau đớn kêu lên, răng cắn chặt lại, cơ gân toàn thân rút lại. Một vũng máu nhầy nhụa từ người Thân Lý lại trào ra, văng hết xuống nền đất.
Nhìn hắn ta đau đớn vô cùng sống không được, chết cũng không thể xong. Yêu khí này kỳ lạ chỉ mới dùng một ít nội pháp khống chế yêu tức liền bị phản phệ ngược lại, tác động mạnh hơn vào cơ thể của Thân Lý. Nếu tiếp tục dùng nội pháp hủy yêu khí chắc chắn sẽ khiến cho Thân Lý càng thêm đau đớn tột cùng.
Lăng Tứ Lang xoay người lại dùng nội pháp của bản thân điểm một huyệt lên trán của Thân Lý. Thân Lý toàn thân giãn ra, hai mắt nhắm lại chìm vào giấc ngủ sâu. Coi như tạm thời giảm được đau khổ.
Thân Lão lo lắng hơn bước gần lại người của Lăng Tứ Lang.
- Lăng nhị thiếu gia... tiểu nhi nó...
Lăng Tứ Lang đáp lời lại:
- Thân lão, tạm thời ta phong bế cho nhị công tử ngủ say, để tránh nỗi đau xá© ŧᏂịŧ.
Thân Lão nghe như vậy cũng an tâm hơn, trước mắt chỉ có cách này.
Bước ra khỏi phòng, Lăng U Hàn vừa đi vừa hỏi.
- Thân lão mọi chuyện rốt cuộc là thế nào?
Thân Lão nghe hỏi trong lòng càng nặng trĩu hơn, dừng bước chân lại, rồi quay sang U Hàn kể rõ mọi chuyện.
- Hai hôm trước tiểu nhi từ bên ngoài trở về đã như vậy. Lão đã mời rất nhiều đại phu đến chữa trị nhưng vị đại phu nào cũng không dám lại gần, vì không chịu nổi mùi hôi thối của hắn.
Nói đến đây Thân Lão khẽ đưa tay áo lên chậm nước mắt, rồi ngậm ngùi nói tiếp:
- Lăng đại nhân, kẻ này lòng dạ lang sói ra tay tàn bạo với tiểu nhi, cúi mong Lăng đại nhân y pháp, bắt hung thủ trả sự công bằng cho tiểu nhi.
Lăng U Hàn lại hỏi:
- Bình thường Thân nhị thiếu có qua lại đặc biệt hay gây thù hằn gì với người nào không?
Thân Lão nghe hỏi thì nét mặt có phần co lại, lão ta có điều khó nói và cái khó nói này không thể nói cho Lăng U Hàn biết.
- Không...
- Tiểu nhi... Tiểu nhi luôn trong phủ, mài mò đèn sách thường ngày ít giao du với người lạ... thù oán... càng không có.
Nghe ra trong lời nói có điều khuất tất, Lăng U Hàn hướng ánh mắt lúc này nhìn về phía Thân lão như dò xét.
Thân Lão nhận ra ánh mắt nghi ngờ của Lăng U Hàn thì khá ngại ngùng đầu óc cứ miên man suy nghĩ. Chẳng lẽ nói với Lăng U Hàn là tiểu nhi nhà ông ta dạo gần đầy sinh thói hư tật xấu, thường xuyên ra vào thanh lâu, còn định dắt một ả thanh kỷ về làm chính thất, khiến cho gia môn không yên.
Người mà có hiềm khích lớn nhất với hắn lúc này chắc chỉ có một mình lão Thân đây từng đánh hắn nặng tay vì muốn đuổi Tuyết Mai ra khỏi nhà nhường vị trí Thiếu phu nhân lại cho ả thanh kỹ kia. Đúng là gia môn bất hạnh, chuyện xấu đồn ra thì danh dự gì của Thân phủ cũng sẽ bị huỷ.