Thời Niệm cúi chiếc đầu nhỏ với bộ tóc mềm mại xuống, rồi lại ngẩng đầu lên, dùng đôi mắt to rõ ràng của mình nhìn cậu ta: “Không, không chơi, muốn tìm ba ba... tìm cha.”
Anh trai đang đi học, cậu bé không thể làm phiền anh trai.
Omega nhỏ mới học nói chuyện được không lâu, cố gắng dùng những từ ngữ ngắn gọn dễ hiểu để biểu đạt suy nghĩ của bản thân.
Tuy gười máy nhỏ không nhớ tới điều này, nhưng Khắc Lai Tư vẫn vui vẻ gật đầu, giống như ngộ ra mà nói: “Hoá ra chủ nhân nhỏ muốn tới toà quân đội và tháp Apsu, cũng được, nơi đó rất rộng, chúng ta vừa hay có thể tới đó chơi trốn tìm.”
Không chơi trốn tìm.
Muốn tìm ba ba.
Trong lòng Thời Niệm phản bác, đôi tay nhỏ mũm mĩm bối rối nắm chặt lấy góc áo.
Khắc Lai Tư xác định được nơi cần tới, bắt đầu làm đồ ăn cho Thời Niệm, đổ đầy đồ ăn vào bát mèo, vô cùng nhanh chóng đưa Thời Niệm tới toà kiến trúc cao nhất Polain.
Thời Niệm ngồi trên xe đệm từ, Khắc Lai Tư đã nắm quyền kiểm soát chiếc xe, dễ dàng điều khiển nó qua dòng xe cộ tấp nập.
Ngồi trong xe không hề cảm thấy chút rung chuyển nào, chỉ có khung cảnh liên tục thay đổi phía ngoài khung cửa chứng minh rằng bọn họ đang di chuyển.
Omega nhỏ bé áp vào khung cửa, đôi mắt tràn ngập hiếu kỳ nhìn khung cảnh phía bên ngoài.
Bọn họ đang di chuyển trên không trung, bên dưới là những tòa nhà cao chót vót, những người máy đa thể loại di chuyển trong thành phố, đảm nhận các vị trí khác nhau.
Trên con đường dẫn tới vũ trụ không ngừng có đoàn tàu giữa các vì sao chạy tới, Thời Niệm ngẩng đầu nhìn về phía ngôi sao sáng chói kia, mắt thường có thể thấy được có mấy quả cầu nhỏ rơi xuống ngoại vi nóng bỏng của nó, xoay tròn quanh Hằng tinh.
Thời Niệm nghe ba ba Omega của cậu bé nói, đó là quả cầu Dyson, có thể nắm bắt năng lượng do các ngôi sao giải phóng, duy trì cung cấp năng lượng cho Polain.
Nhưng Thời Niệm cũng không hiểu một số danh từ độc quyền này, chỉ biết ba ba từng nhắc tới nó, ba ba rất giỏi.
Nhưng rất nhanh, thủy tinh trong suốt bị một màng đen bao phủ, Khắc Lai Tư che mắt Thời Niệm, ôm cậu bé vào lòng: "Chủ nhân, đừng nhìn thẳng vào Hằng tinh nha, sẽ hại mắt đó."
Thời Niệm ngoan ngoãn gật đầu: "Ừm, không nhìn.”
Rất nhanh tòa nhà quân bộ đã lọt vào mắt Thời Niệm, cậu bé vui vẻ, cười đến mặt mày cong cong, chỉ vào tòa cao ốc kia, kích động nói: "Cha, cha ở đó... đi tìm cha."
Khắc Lai Tư kẹp hai tay dưới nách cậu bé, ôm lên người, chân dài bước xuống xe: "Không tìm lão Úc, chúng ta chơi trốn tìm đi, Niệm Niệm tìm Khắc Lai Tư nha.”
Thời Niệm: "?”
Cậu bé mơ mơ màng màng, liên tục lắc đầu: "Không phải, không tìm Khắc Lai Tư, tìm cha, muốn cha cơ.”