Ánh sao sáng xuyên qua tầng tầng lớp lớp mây, là tinh cầu đầu não của đế quốc, những con phố sầm uất của Polain* đều đông đúc, náo nhiệt.
*Polain: Một địa danh thuộc tỉnh Yonne, Pháp.
Tại khu dân cư đắt nhất Polain, có bốn người đang đứng canh gác bên ngoài một biệt thự vô cùng tinh xảo.
Hai ‘người’ trong số đó có thân mình tựa hồ làm từ kim loại bạc, hai con mắt đỏ rực quét qua mọi chuyển động xung quanh, thì ra là hai humanoid cấp cao vô cùng đắt đỏ.
Tại tầng hai của biệt thự.
Một thiếu niên mặc áo khoác giản dị, mái tóc bạch kim, đôi mắt đỏ rực cùng nụ cười xán lạn mở cánh cửa phòng, lớn giọng nói: “Chủ nhân nhỏ thân mến, đã tới lúc thức dậy rồi!”
Căn phòng được bài trí theo phong cách cho trẻ con, trần nhà là dải ngân hà óng ánh, rèm cửa đóng kín in hình những ngôi sao nhỏ, trong không khí còn thoang thoảng mùi thơm nhẹ của hoa hồng.
Một con mèo nhỏ màu trắng lông dài cũng chạy tới, nhảy lên chiếc tủ cạnh đầu giường, uyển chuyển kêu meo meo với cậu bé trên giường, giống như đang gọi chủ nhân nhỏ thức giấc.
Cục nhỏ trên giường khẽ động đậy, phát ra tiếng rên nhẹ đáng yêu: “Buồn ngủ...”
“Đừng buồn ngủ nữa, hôm nay tôi đưa cậu ra ngoài nhé?” Thiếu niên hăng hái nói, cậu quỳ một chân trên giường, rướn người vén chăn ra: “Tôi đã hỏi chủ nhân, ngài ấy đã đồng ý rồi đấy. Ngạc nhiên không nào?”
Tuy nhiên, sau khi chăn vén ra, bên trong lại lộ ra một bàn chân nhỏ.
Omega nhỏ phấn điêu ngọc trác* từ đuôi giường ngồi dậy, cậu nhóc thoạt nhìn mới chừng hai tuổi, có mái tóc và đôi mắt đen nhánh rất hiếm có trong thời đại tinh tế này.
*Phấn điêu ngọc trác: da thịt mềm mại trắng nõn, thường dùng để chỉ mấy đứa trẻ đáng yêu.
Màu sắc tươi sáng duy nhất trên người cậu bé là chiếc khuyên tai màu đỏ tươi trên dái tai trắng nõn, chiếc khuyên giống như được cắt ra từ một viên ngọc lưu ly quý, màu sắc đỏ tươi vô cùng bắt mắt.
Tuy nhiên, nó không phải đá quý, mà là một loại máy định vị, hoặc có thể nói là một thiết bị tiên tiến đề phòng đi lạc, có thể định vị mọi góc độ trong toàn bộ vũ trụ, là một loại máy thần kỳ vô cùng cần thiết để phòng đi lạc.
Cậu bé nheo mắt, dùng chất giọng buồn ngủ nói: “Khắc Lai Tư...”
Khắc Lai Tư hơi ngẩn người khi thấy đầu giường trống không, nhưng cũng xoay mình lại rất nhanh, xoa xoa khuôn mặt mũm mĩm của cậu bé: “Ngạc nhiên không, bất ngờ không?”
Thời Niệm mặc bộ đồ ngủ con mèo màu xanh da trời, mái tóc ngắn mềm mại sau một đêm thức dậy đã trở nên rối tung, dựng đứng lên, đôi mắt tròn tròn đáng yêu đang vô cùng ngái ngủ, mệt mỏi nhìn thiếu niên trông vô cùng háo hức trước mặt.
Mặc dù rất buồn ngủ, cũng không muốn tỉnh dậy, Thời Niệm vẫn cố mở to hai mắt, vươn cánh tay ngắn cũn ra: “Khắc Lai Tư, bế.”