Bổn Phận Của Thế Thân

Chương 8: Tôi chính là của em, không cần phải tặng

Kì nghỉ kết thúc, sáng sớm Cố Chỉ rời khỏi Lâm Thành, trực tiếp chạy tới phim trường.

Mặt bị thương đã tốt lên hơn không ít, chỉ còn một ít dấu vết chỉ cần dùng ít kem che khuyết điểm là có thể che lại được.

Từ khi mơ thấy giấc mơ kia Cố Chỉ đã hai ngày rồi không ngủ ngon được dưới mắt đã xuất hiện bọng mắt màu xanh, Từ Thê vừa thấy hoảng hốt không ít: "Cố ca, anh có khỏe không?"

Từ Thê đang sợ Cố Chỉ vẫn còn suy nghĩ chuyện Đường Sương Sinh đánh cậu.

Cố Chỉ uống một ngụm sữa đậu nành Từ Thê mua cho, nhàn nhạt nói: "Không có việc gì."

Từ Thê không biết thật hay giả , chỉ có thể gật gật đầu đi theo sau Cố Chỉ đi vào trong phim trường.

Dọc theo đường đi, nhân viên công tác quen thuộc không ngừng hướng hai người thân thiện chào hỏi.

Cổ Chỉ nhất nhất cười đáp lại, thong dong có đọ, phảng phất không có nhớ tới chuyện đã phát sinh mấy ngày trước.

Cậu vừa đi vừa uống sữa đậu nành, sắp đi đến phòng hóa trang, nghênh diện đυ.ng phải một đoàn người.

Đường Sương Sinh và cong tác đoàn đội của cậu a, mênh mông cuồn cuộn mười mấy người so với ảnh đế còn muốn phô trương hơn trợn mắt nhìn cậu.

"Sớm." Cố Chỉ giơ lên khóe môi chủ động chào hỏi trước, tươi cười hiền lành, thái độ đầy thiện chí.

Đường Sương Sinh sắc mặt không tốt, trực tiếp làm lơ Cố Chỉ, đoàn đội sau lưng cũng đi theo im lặng như ve sầu mùa đông.

Ý cười trên môi Cố Chỉ càng sâu, đối với Đường Sương Sinh giơ lên bữa sáng trong tay: "Cậu ăn cơm sáng không?"

"Cố ca..." Từ Thê sợ muốn chết, cẩn thận ở phía sau nắm lấy góc áo cậu kéo kéo.

Đường Sương Sinh không kiên nhẫn, khó chịu nhăn lại mi: " Anh đang khoe khoang với tôi?"

Từ sau khi cậu đánh Cố Chỉ, Thương Diệc Trụ cho tới hôm nay cũng không đi tìm qua cậu, trừ bỏ để Trần Trục cảnh cáo cậu thành thật quay chụp ra, cậu nhắn tin cho hắn, hắn không xem, gọi điện thoại hắn không nhận, đem một người sống như cậu vứt sang một bên.

Cố Chỉ nghiêng nghiêng đầu khó hiểu nói: "Tôi chỉ là đang hỏi Đường tiên sinh có muốn ăn bữa sáng với tôi không thôi chứ tôi nói câu nào khiến cậu hiểu lầm sao?"

Cậu chỉ là đơn thuần cảm thấy Đường Sương Sinh như một cái cây ATM, còn Đường Sương Sinh suy nghĩ cái gì cậu đều không thèm quan tâm.

Đường Sương Sinh lạnh lùng mà liếc Cố Chỉ, ánh mắt tràn ngập trào phúng, cậu ta đi qua người Cố Chỉ ghé vào tai cậu hạ thấp âm thanh chỉ có hai người có thể nghe thấy được: "Chính phẩm sắp trở về rồi, tôi xem cái loại hàng dỏm như anh đắc ý được bao lâu."

Nói xong Đường Sương Sinh đắc ý dẫn theo đoàn đội của mình bỏ đi.

Cố Chỉ nghe như vậy nhưng mặt không đổi sắc, đứng tại chỗ nửa khắc rồi bị gió nóng của mùa hè thổi tỉnh, cậu nhấc chân đi vào phòng hóa trang.

Thời điểm vào cửa, chân bỗng nhiên mềm một chút, cậu tay mắt nhanh lẹ khó khăn lắm mới bám vào được cạnh cửa mới không ngã xuống.

Bữa sáng rơi đầy đất.

Từ Thê khẩn trương xông lên đỡ lấy cậu: "Cố ca, anh làm sao vậy?"

Cố Chỉ lắc đầu: "Bất cẩn vấp phải chân thôi, không có gì."

Kế tiếp cả ngày hôm nay trạng thái của Cố Chỉ đều không tốt, một cảnh quay đều bị lỗi vô số lần, tuy rằng mọi người không có nói gì nhưng hoặc ít hoặc nhiều trong lòng vẫn có điểm oán trách.

Cố Chỉ một đường xin lỗi, cho đến lúc kết thúc, đã là 8 giờ tối.

Ánh trăng gạt mây treo cao, Cố Chỉ nằm ở trên giường khách sạn, lăn qua lộn lại mấy lần mở ra Wechat, nhắn một câu lại xóa xóa sửa sửa bảy tám lần, mười phút đi qua còn không nhắn xong một tin.

Cậu ảo não che mặt, không có việc gì cùng kim chủ giận dỗi làm gì chứ, kim chủ thích ai, mang ai trở về thì có làm sao chứ, chỉ cần kim chủ vui vẻ liền xong việc.

Hiện tại thì tốt rồi, chính phẩm sắp trở về, không biết thứ đồ dỏm không biết chết sống như mình sẽ bị kim chủ vứt đi xó nào nữa.

Cố Chỉ khẽ cắn môi, hạ quyết tâm, nhắn một tin gửi đi.

[Cố Chỉ: Anh ơi, hai ngày nữa sinh nhật em, anh có trở về không ạ?]

Quá trình chờ tin nhắn phản hồi lại thực dài và buồn tẻ, Cố Chỉ không chông cậy Thương Diệc Trụ sẽ trả lời tin nhắn cậu ngay, hắn rất bận, bận tới chân không chạm đất, nếu như hai ngày sau hắn mới trả lời cũng không phải không có khả năng.

Tắm rửa xong chờ Cố Chỉ lên giường chuẩn bị đi ngủ, cậu nhìn thoáng qua điện thoại vẫn chỉ có mỗi tin nhắn cậu gửi đi chưa được xem.

~ ~ ~ ~

Quả nhiên đợi đến khi Thương Diệc Trụ thấy tin nhắn của cậu, trực tiếp gọi lại cho cậu đã là chuyện của một ngày sau.

Cố Chỉ vừa mới diễn xong, vừa thấy thông báo cuộc gọi tới, cậu vội vàng cầm theo điện thoại trộm chạy tới chỗ không có người nghe máy: "Anh."

Thanh âm Thương Diệc Trụ nghe có vẻ mệt mỏi, khàn khàn trầm thấp: "Đây là sinh nhật thứ mấy trong năm nay của em?"

Cố Chỉ dựa vào thân cây, ngón tay chọc chọc lớp vỏ cây sần sùi, thấp thấp cười nói: "Cái này là lần thứ ba, anh có trở về không ạ?"

Thương Diệc Trụ mềm cứng đều không ăn nhưng duy chỉ có chuyện này là hắn sẽ không cự tuyệt cậu, cho nên một năm Cố Chỉ có tận bảy tám cái sinh nhật, dần dà, lúc Cố Chỉ phạm sai lầm sẽ dùng những lời này xin hắn khoan dung.

"Là hôm nay hay là ngày mai?"

Cố Chỉ hỏi lại: "Anh muốn hôm nay hay ngày mai ạ?"

"Ngày mai đi." Thương Diệc Trụ nói, "Nghĩ muốn lễ vật gì?"

"Muốn anh."

Đầu bên kia im lặng một lát sau mới truyền đến một tiếng cười nhẹ: "Tôi chính là của em, không cần phải tặng."

Điện thoại bên tai, lời nói của Thương Diệc Trụ truyền qua giống như hiện tại hắn đang ở bên tai cậu ôn nhu triền miên nhỏ nhẹ, trái tim không chịu khống chế mà đập loạn nhịp, cơ hồ muốn phá l*иg ngực cậu chui ra.

Cậu biết những lời nói đó là giả, biết Thương Diệc Trụ không một khắc nào thuộc về cậu, nhưng cậu vẫn tự lừa mình dối người cho rằng anh đang nói với mình, vì những lời này mà rung động hạnh phúc.