Triệu Thục Nghi cầm đĩa trái cây đã ăn hết đi ra ngoài, cơ thể căng chặt của Cố Chỉ lập tức thả lỏng xuống, cậu thấy mỏi mệt cô cùng, uống thuốc xong, cậu ngã xuống giường đệm mềm mại cuốn chặt lấy chăn che kín cơ thể chìm vào giấc ngủ.
Bên ngoài, tí tách tí tách hạ một cơn mưa nhỏ, hạt mưa gõ lên trên kính cửa sổ, tựa như một âm điệu du dương của trời đêm, trấn an tinh thần và thể xác mỏi mệt, càng khiến người chìm sâu vào cảnh mơ hơn.
Cố Chỉ cũng không ngoại lệ, quấn chăn chặt hơn một chút nữa rơi vào cảnh mộng sặc sỡ.
Hành lang hội sở ánh đèn lờ mờ, lời nói tán tỉnh, kɧıêυ ҡɧí©ɧ cách cánh cửa không cách âm tốt chuyền ra, thanh âm ồn ào xung quanh mạnh mẽ chui vào trong tai.
Nhưng một thân ảnh không phù hợp với không khí nơi đây đột nhiên xuất hiện, thân ảnh đỡ tường chạy như điên trong hành lang rộng lớn, quần áo nguyên bản trên người đã bị xé rách thành mảnh nhỏ, rách tung tóe treo trên người, gió lạnh từ điều hòa nhắm thẳng thân thể cậu quét tới nhưng hiện tại cậu không cảm thụ thấy lạnh lẽo, trái tim trong l*иg ngực điên cuồng nhảy lên, cậu sợ hãi tới cực điểm, hơi thở càng trở lên gấp gáp.
"Xú kỹ nữ, bị lão tử bắt được, lão tử chơi chết mày!"
"Mày không chạy được đâu, ngoan ngoãn để bọn đại ca chơi đùa thì chuyện gì cũng giải quyết được hết."
"Tiểu mỹ nhân, mày chạy cái gì a?"
Ai đó tới cứu cậu với, cứu cậu!
Tiếng rống giận cùng bước chân gắt gao đuổi theo, giống như ác quỷ, hận không thể giương mồm to như bồn máu muốn nuốt luôn Cố Chỉ vào bụng.
Cậu chạy tới khúc cua, phía trước có ánh sáng loáng thoáng, mừng rỡ mà chạy về hướng đó như điên, cậu chỉ còn thiếu một chút nữa là thoát ra khỏi cái địa phương này rồi, nhưng lại bị một chân đạp ngã xuống nền nhà.
Trước mắt cậu tối sầm lại, trong miệng có mùi máu nhàn nhạt, cậu không rảnh lo cái lưng vừa bị đá, thống khổ dùng cả tay cả chân bò về phía trước.
Cậu không thể bị bắt được, cậu không muốn chết ở đây.
Trong đầu Cố Chỉ lúc này chỉ có một ý niệm này chống đỡ cậu liều mạng bò, cậu bò được vài bước, đỉnh đầu đυ.ng vào cái gì đó cứng cứng, tiếp theo trước mắt xuất hiện một đôi giày da sáng bóng, chặn mất đường nhỏ của cậu.
Cậu cái gì cũng chưa kịp nghĩ, chưa kịp lấy lại tinh thân, cậu đã nắm chặt lấy ống quần tây của người nọ cầu xin:
"Cứu... làm ơn cứu tôi." Cố Chỉ chật vật vội vàng ôm lấy hai chân người nọ, tựa như ôm cọng rơm cứu mạng cuối cùng.
Thanh âm gào rống phía sau dừng lại, tựa hồ bọn chúng sợ hãi cái gì đó, đứng im không có lên tiếng.
"Người của các anh?" Chủ nhân đôi giày da mở miệng, thanh âm trầm thấp.
Cố Chỉ run run quay đầu lại, chỉ thấy bọn người đuổi theo cậu sớm không còn kiêu ngạo ương ngạch như ở trước mặt cậu, mà khom lưng uốn gối nói: "Đúng đúng đúng."
"Không phải, tôi là bị lừa tới đây." Cố Chỉ điên cuồng lắc đầu, sợ bị người trước mắt trả trở về.
Cố Cường rõ ràng chỉ là nói.... đi bồi rượu một chút...
Cố Cường lừa Triệu Thục Nghi ký vào giấy nợ cờ bạc mấy trăm vạn, Triệu Thục Nghi không trả nổi, Cố Cường không trả nổi, một học sinh bị bắt thôi học như cậu càng không trả nổi.
Cậu có thể mặc kệ chết sống của Cố Cường, nhưng cậu không thể vứt bỏ Triệu Thục Nghi.
Là cậu thiếu Triệu Thục Nghi.
Bọn cho vay nợ mỗi ngày tới cửa nháo, bọn họ cùng đường, Cố Chỉ mới cắn môi đồng ý.
Nhưng bọn người đó tát cậu, đánh cậu, xé quần áo cậu, ánh mắt tham lam nhìn cậu giống như sói đói lâu ngày nhìn thấy một con dê béo trước mắt như muốn nhào tới ăn tươi nuốt sống cậu.
Nam nhân không có hứng thú nghe Cố Chỉ giải thích, vốn muốn đá văng ra tay Cố Chỉ, nhưng khi ánh mắt hắn chạm tới mặt cậu, đồng tử hắn hơi hơi co rút lại.
Hắn khôi phục thần sắc, động tác ưu nhã cúi xuống nâng lên cằm Cố Chỉ, môi mỏng khẽ mở: "Cậu kêu là gì?"
Ánh mắt nam nhân đen nhánh giống như mặt hồ sâu thẳm, dễ dàng đem người hút vào trong đó, tất cả cảm xúc sợ hãi lúc này của Cố Chỉ đều được trấn an, cậu ngẩn ra vài giây, hoãn thanh nói: "Cố Chỉ."
Nam nhân cười khẽ như gió mùa xuân ôn nhu động lòng người, hắn nâng Cố Chỉ dậy, "Cậu ấy, tôi mang đi, có vấn đề gì tìm Anna."
Cảnh trong mơ lúc sau Cố Chỉ nhớ không rõ, tỉnh lại khi, lòng bàn tay dường như vẫn còn phảng phất độ ấm của Thương Diệc Trụ.
Cố Chỉ nằm trên giường mở mắt nhìn trừng trừng lên trần nhà, l*иg ngực truyền tới từng trận khó chịu.
Tám năm trước, cậu từ hố lửa này nhảy vào hố lửa khác, duy nhất bất đồng chính là cái hố lửa Thương Diệc Trụ, khoác trên mình tấm da thâm tình, lừa cậu đến vạn kiếp bất phục, dù có bị thiêu cháy tới xương cốt không còn cậu cũng không muốn thoát ra.
Triệu Thục Nghi gõ cửa phòng cậu, gọi cậu ra ngoài ăn cơm, Cố Cường không trở về, Triệu Tuyên Dư không biết ra ngoài từ lúc nào, trên bàn cơm chỉ có cậu và Triệu Thục Nghi.
"Mẹ, vì sao không ăn?" cố Chỉ thấy Triệu Thục Nghi động hai đũa rồi buông không ăn nữa, không khỏi hỏi.
Triệu Thục Nghi tránh ánh mắt Cố Chỉ không nhìn thấy đè bụng, hơi có chút thoải mái, mới lộ ra tươi cười: "Trời nóng, mẹ ăn không ngon."
Cố Chỉ không yên tâm nói: "Có phải hay không nơi đó không thoải mái?"
Triệu Thục Nghi là điển hình người có bệnh liền dấu, như thế nào cũng không chịu bỏ tiền đi bệnh viện khám, có một năm, Triệu Thục Nghi bị viêm ruột nhưng không muốn đi bệnh viện cứ một mình chịu đựng tới hư thoát, nếu không phải Cố Chỉ phát hiện không thích hợp, không chừng Triệu Thục Nghi đã chết trong WC rồi.
"Không có," Triệu Thục Nghi liền xua tay, lấy ra mấy bức ảnh chụp, đưa tới trước mặt Cố Chỉ, "Con nhìn xem!"
Trong ảnh chụp là một thiếu nữ xinh đẹp đáng yêu, bên má có một núm đồng tiền như ẩn như hiện, nhìn bất quá mới hơn hai mươi.
Cố Chỉ trong lòng hiểu rõ, lại giả ngu giả ngơ nói: "Làm sao thế ạ?"
"Là người dì Tôn con giới thiệu, tiểu cô nương ở Lâm thành có một phòng xép, cha mẹ đều là lão sư, dòng dõi thư hương thế gia, người một nhà tính tình đều rất tốt."Triệu Thục Nghi lại nói, "Con cũng sắp 27 rồi, công tác lại luôn vội vàng bận rộn, con cũng lên kết hôn đi để có người lo cho con."
Cố Chỉ cầm lấy ảnh chụp, đè ở dưới chén, đầu ngón tay run rẩy, rút ra một điếu thuốc, chậm rãi bật lửa yên lặng hút mấy hơi, thật lâu sau cậu mới nói: "Con không thích nữ nhân, mẹ hẳn là đã biết đi."
Tươi cười trên khóe môi Triệu Thục Nghi cứng đờ, đúng là bà đã biết, đã biết từ bảy năm trước, không thể tiếp thu thì cũng đã sớm bị thời gian làm mài mòn ít nhiều có thể có, có thể không tiếp thu được.
Nhưng là nam nhân không kết hôn là cái đạo lý gì? Bà vội vàng hỏi: "Vậy còn con cái? Con cũng không cần có con sao?"
"Từ thời khắc bắt đầu lựa chọn thích nam nhân , con đã chuẩn bị tốt suốt đời không có con rồi." Cố Chỉ cười cười, đem ảnh chụp trả lại cho Triệu Thục Nghi: "Giúp con cảm ơn dì Tôn a."
Triệu Thục Nghi gấp đến độ thở không ra hơi: "Con không cần con cái? Lúc con già ai dưỡng lão cho con? Ai chăm sóc cho con lúc ốm đau bệnh tật? Sau này mẹ chết, ai.....ai tới chăm sóc con a!"
Cố Chỉ không thèm để ý cười: "Mẹ, mẹ nhất định sẽ sống lâu trăm tuổi, bằng không mẹ bỏ con về sau, con một thân một mình làm sao sống được đây a!"
"Không được nói lung tung!" Triệu Thục Nghi tức giận trừng mắt Cố Chỉ một cái.
Cố Chỉ cười cười xin khoan dung: "Vâng, con không nói lung tung." Cậu đứng dậy đi ra ngoài ban công cũ nát, "Con ra ngòai hút điếu thuốc."
Nicotin kí©ɧ ŧɧí©ɧ thần kinh não, Cố Chỉ thích ý nheo nheo lại hai mắt hít mây nhả khói theo gió tan vào hư không, biến mất trong không gian vời vợi.
Cậu đem trọng lực cả cơ thể đè lên rào chắn, hơn phân nửa cơ thể cậu hướng ra ngoài tựa như muốn theo cơn gió hè bay lên không chung, cậu muốn như những con chim trên bầu trời tự do bay lượn không có ưu phiền.
Nhưng một giây, thuốc lá đốt tới cuối, bỏng rát hai ngón tay đang kẹp điếu thuốc, đau đớn xuyên tim đem cậu mang trở về hiện tại.
Cậu đem đầu thuốc lá đang cháy ấn vào lòng bàn tay tạo ra miệng vết thương, cậu xem cũng không thèm xem, thu hồi tay đút vào trong túi quần, sắc mặt bình tĩnh mà ngẩng đầu nhìn lên không trung màu xanh lam đậm.
Cậu nhìn vô số chim chóc kết thành từng đàn tự do tự tại bay qua không trung, không chỗ nào trói buộc, cậu lẩm bẩm nói: "Thật là hâm mộ."