Bổn Phận Của Thế Thân

Chương 24: Tôi sẽ nhẹ hơn một chút

Phòng ngủ.

Cố Chỉ ở trên giường lăn qua lộn lại giống như một con trùng không xương mềm nhũn, trong mắt cậu như có ánh sáng, lại qua một giờ nữa vẫn không có ngừng lại.

Thương Diệc Trụ thật sự không đi, thân hình thẳng tắt dựa vào ban công, trong lòng đều vô cùng ngọt.

Cho nên, một lúc sau Thương Diệc trụ quay lại nhìn Cố Chỉ nằm trên giường, hắn bất giác bật cười, ánh mắt trong lúc vô tình liếc thấy trên thảm trải giường có vài vết máu, nụ cười trên môi cứng đờ lại, đổi thành một tiếng thở dài.

Hắn ngồi vào bên người Cố Chỉ, cầm lấy bàn tay trái của cậu, ngón áp út vẫn còn đọng lại vết máu chưa khô, nhìn có chút chướng mắt, Thương Diệc Trụ quay người kéo ra tủ đầu giường, trừ bỏ bên trong có bao thuốc lá của Cố Chỉ ra còn có thuốc dạ dày, thuốc trị cảm, hạ sốt, cái gì cần có đều có.

Ở trong một cái hộp nhỏ, Thương Diệc trụ tìm được thuốc xát trùng, hắn cầm tay Cố Chỉ lên xát khuẩn, mới vừa chạm vào cậu nhẹ giọng kêu tê một tiếng, phản xạ có điều kiện rút tay về.

Thương Diệc Trụ dừng lại động tác trên tay: "Đau sao?"

Cố Chỉ ăn đau nhẹ gật đầu: "Có một chút."

Thương Diệc Trụ trấn an nói: "Tôi sẽ nhẹ hơn một chút."

"Dạ."

Quả nhiên, động tác Thương Diệc Trụ xát khuẩn cho cậu nhẹ nhàng hơn không ít, ngón tay thon dài trắng nõn cầm lấy cái nhíp, phản xạ ra ánh ngân quang.

Cố Chỉ hơi hơi nhấp khóe môi, hô hấp không nhịn được cũng thả nhẹ, ngón tay sớm không còn cảm nhận được sự đau đớn, lúc này chỉ còn cảm nhận được độ ấm trong lòng bàn tay Thương Diệc Trụ.

"Đang nghĩ cái gì vậy?" Thương Diệc Trụ thu dọn các thứ, thấy Cố Chỉ ngơ ngẩn rũ mắt ngồi đó.

Cố Chỉ buột miệng thốt ra: "Nghĩ tới anh."

Thương Diệc Trụ cười cười: "Tôi không phải ở ngay trước mắt em sao?"

Đúng vậy, hắn vẫn luôn ở trước mặt cậu, nhưng cậu vẫn không ngừng suy nghĩ về hắn.

Hôm nay, Thương Diệc Trụ tốt đẹp tới nỗi như một giấc mộng phù phiếm vậy. Cậu căn bản không dám ôm suy nghĩ gì, sợ sau đó giống như bọt biển, chỉ cần đυ.ng nhẹ một cái sẽ tan vỡ ở trong không khí.

"Anh, em giống như đang nằm mơ vậy."

Thương Diệc Trụ: "Vì sao nghĩ như vậy?"

Cố Chỉ không nói được ra nguyên cớ do đâu: "Em không biết, chỉ là thấy giống mà thôi."

Có lẽ, Thương Diệc Trụ chỉ có ở trong mộng mới ngoan ngoãn đối xử với cậu như vậy.

~ ~ ~ ~ ~ ~

Buổi catsing chưa có kết quả, phương án quảng cáo Kiếm tiên tình duyên đã có.

Sáng sớm tinh mơ, Cố Chỉ chạy tới công ty Kiếm tiên tình duyên.

Quảng cáo sau này mới quay, hiện tại yêu cầu trước mắt phía công ty yêu cầu chụp một bộ ảnh để chạy marketing.

Cậu nửa dựa vào lưng ghế đằng sau, trộm xoa xoa cái eo nhức mỏi, hình như Thương Diệc Trụ không có việc gì vậy lăn lộn ở nhà hết ba ngày với cậu.

"Cố ca, anh làm sao vậy?" Tuy động tác cậu rất nhẹ nhàng, nhưng Từ Thê ngồi bên cạnh vẫn phát hiện.

Trong đầu Cố Chỉ lúc này suy nghĩ miên man bất định, bị Từ Thê kêu như vậy hai lỗ tai không nhịn được đỏ bừng, nhưng thần sắc trên mặt không có thay đổi: "Không có việc gì."

"Thật sự không có việc gì sao?" Từ Thê lo lắng hỏi, cô nhìn lỗ tai Cố Chỉ, kinh hô, "Cố ca, lỗ tai anh hồng thật đó."

Cố Chỉ sặc nước miếng: "Khả năng.... do nóng quá." Cậu giả bộ kéo kéo cổ áo, duỗi người nói với tài xế bên trên, "Chú giảm nhiệt độ xuống một chút đi ạ"

Nóng sao? Từ Thế vuốt da gà đang nổi đầy trên tay, không dám gật đầu đồng ý.

Quy mô của Kiếm tiên tình duyên không lớn, nhưng công ty lại tương đối xa hoa, bao một dãy biệt thự ở thắng cảnh hồ Lâm thành làm phòng làm việc.

Mới vừa xuống xe, nhân viên công tác đã ở cửa chờ, thái độ phi thường thân thiện: "Chào ngài, tôi là Anna, công tác của ngài hôm nay sẽ do tôi phụ trách."

Nàng vừa nói chuyện vừa đưa đoàn người Cố Chỉ đi vào studio.

"Thật hoành tráng a." Từ Thê nhìn cách thiết lập trong studio trợn to hai mắt.

Điều này còn hơn cả gọi là chuyên nghiệp nữa.

Anna khéo léo cười, tay trái chỉ về hướng một căn nhà: "Cố tiên sinh trước đi thay quần áo trước đi ạ."

"Được, phiền toái cô rồi."

"Đây là phận sự của tôi phải làm." Anna đẩy cửa ra, đánh giá Cố Chỉ vài vòng, thật lòng khen ngợi, "Cố tiên sinh so với trên TV còn muốn xinh đẹp hơn."

Cố Chỉ không ngại ngùng nhận lời khen này, nói giỡn: "Tôi là một đại nam nhân được khen xinh đẹp, không biết có nên cao hứng hay không đây."

"Tôi không có ý tứ gì khác." Anna lo lắng Cố Chỉ hiểu lầm, vội vàng giải thích, "Tôi chỉ đơn thuần khen ngợi thôi, không quan hệ gì tới giới tính."

Cố Chỉ bật cười: "Đừng khẩn trương, tôi cũng cảm thấy tôi thật xinh đẹp, hơn nữa không phải quý công ty bởi vì nhìn thấy tôi xinh đẹp mới mời tôi làm đại ngôn hay sao?"

"Đúng vậy." Anna nghĩ nghĩ nói tiếp: "Lão bản của chúng tôi liếc mắt một cái đã nhìn trúng ngài, một hai bắt chúng tôi phải ký hợp đồng với ngài."

Cố Chỉ đóng cửa lại trước, hơi kéo ra một đạo ý cười mê người, "Ánh mắt của lão bản các cô không tồi."

Hô hấp của Anna căng thẳng, bị nụ cười của Cố Chỉ đóng đinh tại chỗ.

Ôn hòa mà lại tùy ý, giống như một bông hoa hồng nhiều gai, sắc bén lại duy mĩ diễm lệ.

Cả người nàng run rẩy, phục hồi lại tinh thần, vội vàng đi xử lý vấn đề khác.

Kiếm tiên tình duyên là một tài khoản trò chơi tiên hiệp, cho nên Cố Chỉ chụp quảng cáo yêu cầu phải cosplay một nhân vật trong trò chơi, trò chơi Kiếm tiên này nhân vật đông đảo, chú trọng vào vẻ ngoài của nhân vật, nhân vật nam yêu diễm tuyệt mĩ, vừa xuất hiện đảm bảo sẽ lọt vào mắt của rất nhiều người chơi là nữ giới.

Cố Chỉ chưa có mặc qua loại quần áo như này, phải mất thời gian rất lâu mới có thể mặc được, may mắn có Từ Thê ở bên cạnh hỗ trợ cậu.

Cậu kéo kéo cổ áo, nhìn chính mình ra hơn nửa ngực, cùng mấy miếng vải mỏng manh không che nổi đùi, mặt không tự giác đỏ mặt, quần áo thực sự có chút không che lấp được cơ thể.

Chuẩn bị tốt quần áo, còn treo lên một số trang thức của nhân vật, chuẩn bị xong tất cả cũng đã tới giữa trưa.

Từ Thê ở một bên chờ đợi đến mức ngủ gật mất, cô mơ mơ màng màng nhìn Cố Chỉ chuẩn bị xong, đang muốn bò dậy, ánh mắt va phải Cố Chỉ đang đứng kia, cả người thoáng chốc ngốc lăng.

Cố Chỉ trên thân mặc một bộ váy áo màu tím bạc sam, trang sức màu bạc phát sáng, khuôn mặt tinh xảo không có một phần nữ tính nào, đuôi mắt có điểm một nốt ruồi son, phong tình vạn chủng, môi đỏ mọng mấp máy, làm người nhịn không được muốn âu yếm.

"Làm sao vậy?" Cố Chỉ chú ý thần sắc của cô, hơi lùi bước lại, nhìn về phía gương, không xác định hỏi, "Rất kỳ quái sao?"

"....Cố ca!" Từ Thế lấy lại tinh thần, vội lấy điện thoại ra hướng Cố Chỉ không ngừng chụp, "Lần hạ phàm này thật sự khiến anh quá vất vả rồi."

Cố Chỉ bất đắc dĩ bảo cô thu hồi di động lại, thời gian không còn sớm, cậu còn muốn kết thúc công việc sớm một chút rồi trở về.

Nhưng nhìn ảnh chụp cũng không tệ lắm, Cố Chỉ suy xét nói: "Em gửi ảnh chụp qua đây cho anh."

Động tác của Từ Thê nhanh chóng, cậu vừa mới nói xong, di động thông báo điên cuồng chấn động, cậu vừa nhìn thấy 23 thông báo WeChat.

"Em làm trợ lý đúng là uổng phí tài năng của em."

Từ Thê hắc hắc cười.

Cố Chỉ lưu lại vào điện thoại, sau đó gửi cho một người khác.

Bên kia, Thương Diệc Trụ mở ra điện thoại, một bộ ảnh chụp cứ như vậy đập vào mắt hắn.

Hô hấp của hắn cứng ngắc lại, ánh mắt trở nên sắc bén, nhanh chóng gọi điện cho Cố Chỉ.

Cố Chỉ còn chưa bước qua ra khỏi phòng hóa trang, điện thoại trong tay rung động, cậu lẻn đến góc hẻo lánh: "Có chuyện gì thế anh?"

"Tiền bồi thường vi phạm hợp động nhiều hay ít??"

"Hả?" Cố Chỉ không rõ nguyên nhân, "Tiền vi phạm hợp động gì ạ?"

Thương Diệc Trụ nặng nề thở hắt ra một hơi, thấp giọng nói: "Thay một bộ quần áo khác ."