Ra khỏi tòa nhà cao ốc ngồi lên xe, trái tim đập cuồng loạn của Cố Chỉ mới được bình tĩnh vài phần.
Vết thương ở đầu ngón tay được bọc qua loa bằng tờ giấy ăn, trừ bỏ không còn vết máu nhỏ giọt nơi nơi ra thì chẳng có nửa điểm tác dụng.
Đuôi mắt nhiễm hồng, cậu cắn cắn môi, móc điện thoại ra, muốn gửi tin nhắn cho Thương Diệc Trụ.
Vì cái gì mặc thành như vậy? Là vì muốn giúp cậu sao? Là cố ý sao?
Cậu có vô số nghi hoặc nói không ra lời, nhưng chờ đến khi nhấn vào khung WeChat của Thương Diệc Trụ.
[Cố Chỉ: Anh ơi, có thể gặp mặt không?]
Nghi vấn trong lòng của cậu không bằng khát vọng muốn gặp Thương Diệp Trụ ngay lúc này.
Cậu kéo xuống sợi dây buộc tóc, đưa lên chóp mũi ngửi, cánh mũi mấp máy, tựa hồ có thể ngửi thấy hương vị mặt trời trên người Thương Diệc Trụ.
Nhàn nhạt, câu nhân.
Cậu cơ hồ ở trong nháy mắt, chết chìm trong ánh sáng đó, cậu lật đi lật lại xem lại kịch bản vô số lần, cậu vẫn luôn không rõ, vì cái gì trong lòng Tần Cô lại khát vọng Thẩm Kế Quang đến như thế.
Thẳng đến khi Thẩm Kế Quang chân chính đứng trước mặt cậu, cậu mới biết được, không có một người nào đứng trước Thẩm Kế Quang không lấn sâu trong vũng nước bùn đó cả.
Tựa như.......
Vô luận là lúc Cố Chỉ 18 tuổi hay Cố Chỉ 26 tuổi, đều không thể nào rời xa được sự ôn nhu của Thương Diệc Trụ.
Tựa như Thẩm Kế Quang đối với Tần Cô là được ăn cả ngã về không.
Hoặc......
Giống như Cố Chỉ cậu đối Thương Diệc Trụ giống như con thiêu thân lao đầu vào lửa mặc kệ biết bản thân sẽ chết nhưng vẫn không chùn bước.
[Kim chủ: Đêm nay có việc.]
[Cố Chỉ cắn môi nhanh chóng trả lời: Cho em chiếm dụng anh một buổi chiều được không ạ?]
Một lúc sau bên kia vẫn không trả lời lại.
Cố Chỉ ngăn không được nỗi lòng mình trầm ngâm, cậu thu hồi di động, đang chuẩn bị bảo tài xế lái về văn phòng, điện thoại lại vang lên.
[Kim chủ: Về nhà.]
~ ~ ~ ~ ~ ~ ~
Tài xế chở Cố Chỉ tới dưới lầu phòng làm việc, vừa định nhắc nhở Cố Chỉ cẩn thận, cậu đã đẩy cửa xe chạy nhanh đi, đảo mắt cái bóng dáng cũng không thấy đâu cả.
Cậu một đường chạy thẳng tới gara, lên xe chính mình, một đường phóng nhanh, ngày thường chạy xe hết nửa giờ, hiện tại cậu chỉ tốn hai mươi phút đã đến nơi.
Đứng ở trước cửa, ngón tay khẽ run rẩy, cậu cật lực khắc chế hô hấp, mở ra cửa.
Thời gian buổi chiều, ánh nắng tươi sáng, tia nắng màu vàng phủ kín đầy đất, Thương Diệc Trụ tựa vào lưng ghế sopha, chợp mắt, ánh sáng buổi chiều ấm áp chiếu lên sườn mặt hắn, nhiễm lên một tầng ánh sáng lóng lánh kim sắc, sống mũi ưu nhã cong cong thẳng tắp , hàm dưới tinh xảo, như là một kiệt ác hoàn mĩ của một họa sư nào đó tỉ mỉ vẽ lên.
Cố Chỉ cố gắng bước nhẹ chân, hạ thấp hô hấp, sợ quấy nhiễu cảnh đẹp trước mắt.
Dù đã cố gắng bước nhẹ chân nhất có thể rồi nhưng vẫn trốn không thoát lỗ tai của Thương Diệc Trụ, hắn chậm rãi mở mắt, độ cong bên môi từ từ câu lên.
"So với tôi nghĩ em trở về nhanh thật đấy."
"Ân." Thấy Thương Diệc Trụ đã tỉnh, cậu không cẩn thận nữa, cậu tới gần Thương Diệc Trụ, hương vị của ánh mặt trời vẫn chưa có tan, dẫn tới hô hấp của hắn nóng bỏng.
Cậu nửa nằm ở bên chân Thương Diệc Trụ, ngửa mặt chăm chú nhìn lên hắn.
"Làm sao vậy?" Thương Diệc Trụ dùng lòng bàn tay vuốt ve sườn mặt Cố Chỉ, xúc cảm tinh tế mềm mại.
Cố Chỉ chăm chú nhìn môi Thương Diệc Tru, đại bộ phần thời gian môi của hắn đạm nhạt, nhưng hôm nay để có vẻ chông có vài phần tinh thần phấn chấn của thiếu niên nên đã đánh một chút son, nhưng trong mắt Cố Chỉ lại dụ hoặc mê người, mê hoặc cậu.
Ánh mắt cậu tràn ngập nóng bỏng, môi mấp máy: "Anh ơi, làm không?"
Trong miệng nói lời hạ lưu, thân thể cũng không nhịn được cùng nhau luân hãm, cậu không chờ câu trả lời của Thương Diệc Trụ, trực tiếp quỳ trước mặt hắn nắm lấy cổ áo hắn, ngẩng đầu về phía trước, hôn lên bờ môi vẫn luôn câu dẫn cậu.
Hương vị của ánh mặt trời ấm áp trong phút chốc hóa thành thực thể bao bọc lấy cậu, đầu lưỡi như có như không xẹt qua môi dưới Thương Diệc Trụ, cậu như ý nguyện nghe thấy tiếng hít thở trầm thấp của hắn.
Cậu thối lui một chút, đôi mắt tỏa sáng, như chứa đựng sao trời lấp lánh bên trong: "Làm không anh?"
Thương Diệc Trụ vòng tay ôm lấy eo Cố Chỉ, đem cậu kéo về phía mình, sau đó quay người đem cậu ấn xuống sopha, giọng nói hơi khàn khàn: "Giờ vẫn là ban ngày."
Cố Chỉ thở hổn hển mấy tiếng, gắt gao nắm lấy cổ áo Thương Diệc Trụ: "Ban ngày tuyên da^ʍ, em thích."
"Về phòng?"
"Không muốn, em thích ở chỗ này." Cậu vòng tay lên cổ Thương Diệc Trụ, rướn lên hôn môi hắn, "Trên sopha có mùi hương của anh."
Thương Diệc Trụ liếc nhìn hướng cửa sổ sát đất: "Màn chưa có kéo, sẽ bị người nhìn thấy."
Làm như cảnh cáo, nhưng trong giọng nói không có nửa phần lo lắng.
Ngoài cửa sổ là một mảnh vườn cây tươi tốt, không người nhìn được vào trong nhà.
Cố Chỉ chớp chớp mắt, cười: "Vậy em thiện tâm một lần, cho bọn họ xem miễn phí đông cung sống."
Môi Thương Diệc Trụ hơi giật giật, bị Cố Chỉ nhanh tay đè lại: "Anh đừng nói thêm gì nữa, em muốn đem anh không dậy nổi." Hơi thở ấm áp nhào vào hàm dưới của Thương Diệc Trụ, môi mềm tinh tế liếʍ mυ'ŧ làn da của hắn, thanh âm của Cố Chỉ chứa đầy sự động tình: "Anh có làm không?"
Ánh mắt Thương Diệc Trụ trầm xuống, cúi đầu hôn lấy đôi môi Cố Chỉ đang không an phận: "Đến lúc đấy đừng có lại xin tha."
~ ~ ~ ~ ~
Tùy ý cuồng hoan ở trên sopha, thảm, bàn ăn, trước cửa sổ sát đất, mỗi một chỗ để lại hương vị tìиɧ ɖu͙© tanh nồng.
Cuối cùng trận làʍ t̠ìиɦ cũng kết thúc tại phòng tắm.
"Anh." Cố Chỉ ghé vào bên cạnh bồn tắm, cả người mềm đến nỗi một ngón tay cũng không nâng lên được, nhưng hai chân không thành thật cậu lấy Thương Diệc Trụ.
Hô hấp của Thương Diệc Trụ vẫn còn có chút trầm, bàn tay nóng ấm, bắt lấy cổ chân Cố Chỉ, chỗ hắn lắm lấy giống như phải bỏng, cổ chân run rẩy muốn rụt trở về, hắn thấp giọng chặn lại: "Đừng lộn xộn."
"Không làm tiếp sao?" Cố Chỉ liễm liễm mắt, đuôi mắt phiếm hồng câu nhân.
"Không ăn đủ ?" Đầu ngón tay Thương Diệc Trụ vuốt ve mắt cá chân Cố Chỉ, được như ý nguyện cảm thấy thân hình cậu rùng mình.
Cố Chỉ giọng nói ấm ách: "Muốn anh."
Hôm nay Thương Diệc Trụ so với thường ngày không giống nhau, hơi ấm trên người hắn vẫn còn vương vấn trên ngón tay cậu, giữa hàng vạn người, đột nhiên được ở bên cạnh hắn, kêu cậu làm sao có thể buông tay ra.
Thương Diệc Trụ thở dài: "Nước lạnh."
Cố Chỉ nhấp nhấp miệng, ánh mắt ảm đạm xuống: "Anh....."
Đừng đi được không? Còn dư lại mấy chữ phía sau cậu nuốt trở về.
Thương Diệc Trụ khom lưng bế cậu lên, Cố Chỉ hơi hơi dãy dụa, hắn nhẹ giọng nói: "Em ngoan một chút."
Cố Chỉ nhịn không được hỏi: "Em ngoan sẽ có thưởng sao?"
Trong ánh mắt cậu tràn ngập bi thương, giống tiểu hài tử khát vọng người lớn mua cho một que kẹo, đáy lòng Thương Diệc Trụ mạnh mẽ bị chạm vào mềm xuống, tức khắc vừa chua vừa không đành lòng.
Tính.
Tùy em ấy đi.
Việc đêm nay không phải không đi không được.
Hắn xoa xoa đầu Cố Chỉ: "Tôi không đi rồi, em tính khen thưởng cái gì a?"