Lúc cô còn làm bí thư cho Hạ Minh Giác, đó chính là khoảng thời gian nhẹ nhàng thoải mái nhất của anh làm việc tại công ty này.
Sau đó bị Tề Huyên quấy rối, làm Tô Tuyết Vi chịu đủ mọi lời đồn đãi quấy nhiễu cùng những ánh mắt khác thường nhằm vào, anh có thể cảnh cáo một người nhằm cảnh cáo những người khác, nhưng anh cũng không giúp được cảnh cô bị đồng nghiệp xa lánh.
Lúc sau, khi đã điều cô đến bộ phận khác làm việc, anh liền không còn gặp được ai làm bí thư có thể hợp ý, vừa lòng anh như cô. Không phải anh không nghĩ tới sẽ gọi cô quay lại vị trí cũ, thế nhưng nếu gọi cô quay lại, rồi phải để cô chịu khi dễ, khó xử từ Tề Huyên, ánh nhìn đầy ác ý của đồng nghiệp, anh lại cảm thấy thương tiếc cô.
Trước ngày hôm qua, anh còn chưa nghĩ thông suốt, anh vẫn băn khoăn mọi nơi, nhưng trải qua chuyện hôm trước, sau một đêm suy nghĩ cẩn thận, anh dường như đã hiểu rõ. Chân chính bảo hộ không phải đem cô đẩy càng xa anh càng tốt, mà là phải để cô luôn bên cạnh anh, đặt cô dưới đôi cánh anh mà chăm sóc.
“Đừng đi, tôi muốn em.”
Sắc mặt Tô Tuyết Vi nghiêm cẩn như cũ, chỉ có một đôi mắt long lanh, oánh nhuận, sâu trong đáy mắt hàm chứa vài phần đắc ý, như đã đoán trước được ý nghĩ của anh.
Chẳng qua trong nháy mắt tiếp theo, tựa như trời sinh biểu diễn năng lực, cả gương mặt cô liền lập tức thay đổi một bộ kinh hoàng thất thố, biểu tình như thẹn quá thành giận.
“Hạ tổng, anh, sao anh lại…”
Bàn tay nhỏ xinh mềm mại, nhu nhược như không hề có sức lực mà là đặt trên bờ vai anh, không nhẹ không nặng giả vờ đẩy ra.
Thân thể chuyển động có chút lớn, cô rõ ràng cảm nhận được côn ŧᏂịŧ thô to của Hạ Minh Giác đã hoàn toàn cương cứng cọ xát ở dưới thân cô, chỉ cách một lớp qυầи ɭóŧ ren mỏng manh. Côn ŧᏂịŧ anh đúng thật là thô to, đúng là đầy đủ vốn liếng, thực sung túc nga.
Tô Tuyết Vi cắn cắn môi dưới, cố gắng kiềm nén tiếng rên trong cổ họng, hơi thở loạn nhịp, anh lại không buông ra cô, tiểu huyệt cô liền tuôn ra dâʍ ŧᏂủy̠ thì anh liền thật sự cảm nhận được cô ướt.
“Uhm, không cần…” Âm thânh run rẩy như con mèo nhỏ, vang lên bên tai Hạ Minh Giác.
Động tác trên tay anh càng thêm lớn mật, liền trực tiếp đẩy ra áo ngực của cô, một đôi vυ' to lập tức bật ra trước mắt anh, anh không khách khí mà cởi bỏ toàn bộ nút áo khoác cùng áo sơmi trên người cô.
“Không cần cái gì? Vừa rồi rõ ràng là em chủ động câu dẫn tôi mà.” Bàn tay to rộng bắt lấy một bên vυ' lớn trắng nõn, năm ngón tay thon dài hung hăng xoa bóp.
Một ngọn lửa dục dâng lên trong lòng, điên cuồng bốc cháy, Hạ Minh Giác dần dần khó mà khống chế được ham muốn tìиɧ ɖu͙© của mình, đầu óc anh chỉ nghĩ tận tình mà đem côn ŧᏂịŧ cắm vào tiểu huyệt mê người của cô.
“Côn ŧᏂịŧ tôi đều đã cứng như vầy rồi, em muốn như thế nào phụ trách đây? Hả?”
Bàn tay anh hung hăng nắm bóρ ѵú lớn, ngón trỏ cùng ngón giữa kẹp lấy đầṳ ѵú phấn nộn như quả anh đào, hai ngón tay anh vừa kẹp vừa kéo, thủ pháp đa dạng phong phú. Dần dần động tác kháng cự của Tô Tuyết Vi đã không còn, cả thân hình mềm mại ngả vào người anh, ghé lên đầu vai nhè nhẹ run rẩy, tiếng rêи ɾỉ như có như không sát bên tai anh.