Đầu lưỡi mềm mại ngọt ngào liếʍ láp ở trên môi anh, cạy ra hàm răng của anh, chui vào khoang miệng anh. Hạ Minh Giác cũng không đáp lại, một mặt bởi vì cảm thấy khϊếp sợ mà đánh mất năng lực phản ứng, một mặt khác, anh cũng muốn nhìn xem, rốt cuộc Tô Tuyết Vi muốn làm gì.
Tay bị người đối diện nắm chặt, đặt lên trên bộ ngực không biết đã cởϊ qυầи áo từ khi nào của cô. Cách nội y mỏng manh, xúc cảm không rõ ràng giống như lúc ở trong xe đêm qua. Nhưng thịt non mềm mại, anh lại không véo được, thật sự là làm người ta điên cuồng.
Cái mông đầy đặn cọ xát ở bụng nhỏ của anh, liều mạng muốn gợi lên du͙© vọиɠ của anh, xé xuống ngụy trang của anh.
Anh cảm giác được thân thể của mình đang nóng lên, tất cả máu trong người đều mạnh mẽ hướng đến vị trí giữa chân. Du͙© vọиɠ bị trêu chọc đến mức dựng đứng lên, càng ngày càng trở nên nghiêm trọng. Anh đang muốn đảo khách thành chủ, Tô Tuyết Vi lại đột nhiên rời đi.
Mê mang mở hai mắt, bên trong đôi mắt là thần sắc mê ly. Tô Tuyết Vi thở dốc, cánh môi sưng đỏ, cô mở ra đôi môi, ở giữa là cái lưỡi mềm mại thơm tho, ướt dầm dề, nhìn rất da^ʍ mĩ.
Tay cô vẫn cầm lấy cổ tay anh chưa chịu buông ra, thân thể mềm mại vẫn nằm trong lòng ngực anh. Cô cố gắng bảo trì sự trấn tĩnh, không để cho người khác nhìn thấy sự xấu hổ của mình, lại không chú ý đến màu sắc đen đặc dưới đáy mắt Hạ Minh Giác, ngọn lửa càng nóng, càng mãnh liệt.
"Mỗi ngày tôi đều làm cho bản thân trở nên giống như một bà thím, chính là vì muốn cho người khác biết, thành tựu ngày hôm nay của tôi, không có một chút quan hệ nào với ngoại hình. Tề tiểu thư suy nghĩ nhiều rồi, cho dù tôi trở nên xinh đẹp, thậm chí chủ động quyến rũ Hạ tổng của cô, anh ấy cũng không dao động."
Hạ Minh Giác còn chưa nói gì, lực chú ý đều nằm trên cái mông của cô gái đang đè trên đùi mình. Lúc cô nói chuyện, thân thể của cô hơi đong đưa, hơi cọ xát, làm cho lý trí trong thân thể anh hoàn toàn sụp đổ.
Cảm giác được Tô Tuyết Vi muốn rời đi, Hạ Minh Giác duỗi tay ấn ở phía sau eo cô, đè nặng mông thịt mềm mại đẫy đà của cô, làm cô kề sát côn ŧᏂịŧ càng thêm hứng thú bừng bừng của mình.
"Vậy cô có nghĩ tới không, trước kia tôi không dao động, là bởi vì cô quyến rũ còn chưa đủ? Hửm?" Âm cuối nhẹ nhàng trầm thấp, tựa như dụ dỗ, dừng ở bên tai Tô Tuyết Vi, một luồng khí ấm áp chui vào lỗ tai, trong nháy mắt kí©ɧ ŧɧí©ɧ cô, làm cho cô tê dại, rùng mình.
Tô Tuyết Vi là người làm thư ký ở bên anh lâu nhất, cũng là người duy nhất làm anh thấy thoải mái từ đầu đến cuối, cũng là cô gái không làm anh cảm thấy phiền toái. Cô với anh rất ăn ý, không một người nào có thể so sánh được, cô có thể nhìn rõ mỗi một ánh mắt, mỗi một ý tưởng của anh dễ như trở bàn tay, sau đó phụ trợ một cách hoàn mỹ nhất.