Tuy rằng Hạ Minh Giác đã cùng Tề Huyên nói qua vô số lần, Tô Tuyết Vi chỉ là một nhân viên bình thường trong công ty anh. Nhưng đối phương vẫn như cũ không yên tâm, còn rất nhiều lần ám chỉ rằng anh phải đuổi việc cô ấy.
Hạ Minh Giác vẫn luôn không có đồng ý, bởi vì ở trong đánh giá của mình, anh vẫn biết Tô Tuyết Vi có thể được xem là một nhân tài, chẳng những về học thức mà cả về năng lực làm việc của cô.
Hơn nữa trong thời gian cô làm thư ký của anh, tất cả thông tin của khách hàng cô đều có thể nhớ được rõ ràng rành mạch, giúp anh rất nhiều cũng như tránh sai sót mỗi khi đi giao lưu xã giao trong các buổi tiệc rượu.
Có đôi khi anh chỉ cần liếc mắt một cái, đối phương liền biết rõ ý anh muốn nói cái gì. Một nhân tài vừa có năng lực vừa hợp ý anh như vậy, anh thật sự không nghĩ ra bất kỳ lý do gì để sa thải cô cả.
Lúc đi đến gần, Tô Tuyết Vi một thân chật vật càng rõ hơn, tóc dài bị rượu thấm ướt, đuôi tóc ngưng tụ từng bọt nước, nhỏ giọt rơi xuống cổ trắng nõn thon dài của cô.
Từng giọt rượu Champagne óng ánh dưới ánh đèn phòng, mấy giọt rượu chảy dọc theo đường cong cổ thiên nga, lăn dài qua xương quai xanh xinh đẹp, rồi ẩn mình hoàn toàn trong khe rãnh mê người nơi ngực cô.
Hạ Minh Giác vội vàng dời đi tầm mắt, thật thân sĩ mà cởi ra áo khoác tây trang của mình, khoát lên vai Tô Tuyết Vi, mặc kệ ánh mắt lạnh băng băng của Tề Huyên ở bên cạnh.
“Tuyết Vi, để tôi kêu tài xế đưa cô trở về trước.”
“Này, Hạ Minh Giác, vị hôn thê của anh vẫn còn ở chỗ này đó, anh như vậy có phải hay không quá không chừa mặt mũi cho cô ấy.” Một cô gái có quan hệ thân thiết với Tề Huyên tức giận mà kêu lên.
Gương mặt Tề Huyên căng cứng mà nỗ lực khống chế biểu tình khó coi, giả vờ nở một nụ cười gượng gạo, lên tiếng giải thích giúp Hạ Minh Giác: “Lily, đừng như vậy, quần áo của tiểu Tô đã bị dơ, Minh Giác chỉ lịch sự đưa áo cho cô ấy khoát đỡ thôi.”
Tô Tuyết Vi ngẩng đầu nhìn người đàn ông vì mình mà giải quyết cục diện xấu hổ này. Ánh mắt cô không khỏi sáng ngời, nhưng cũng lướt qua một chút nghiền ngẫm.
“Thực xin lỗi, Hạ tổng, hôm nay tôi có chút thất lễ, xin phép đi về trước. Tề tiểu thư cũng không cần quá e ngại, có lẽ do người nhiều quá nên có chút va chạm, tôi hiểu cô không phải cố ý. Như vậy các vị, tôi xin phép.”
Tô Tuyết Vi chào hỏi, xoay người liền đi.
Dưới chân mới vừa bước ra một bước, liền cảm giác được có chút không thích hợp, theo động tác cô vừa đi một bước, vải dệt của váy dài phía sau có một tiếng xé rách vang lên. Chiếc váy thiết kế cúp ngực này hoàn toàn không thể chịu nổi cỗ lực lượng lôi kéo phía sau như vậy, thế nên làn váy trước ngực cô dần dần bị kéo xuống dưới.
Mọi người ở đây đều mở to mắt, chờ đợi một màn kinh tâm động phách có thể xảy ra hay không, có người mặt lộ vẻ lo lắng không đành lòng, nhưng càng nhiều người mang vẻ mặt vui sướиɠ khi người gặp họa, thậm chí đã có người móc ra di động, chuẩn bị sẵn sàng chụp lại mọi hình ảnh sắp được chứng kiến.