Đương nhiên Tô Tuyết Vi cũng biết chuyện gì sắp xảy ra, làn váy dài kéo trên mặt đất hiển nhiên bị người ác ý dẫm lên. Chỉ cần cô lại đi về phía trước một bước, váy sẽ tuột xuống khiến cho cô không mảnh vải mà đứng trước mặt công chúng.
Kể từ đó về sau, cho dù cô muốn ở trong cái vòng này lăn lộn cũng sẽ không thể tẩy sạch chuyện ngày hôm nay.
Nhưng cô cũng không có dừng lại, cứ như bản thân hoàn toàn không biết gì.
Mắt thấy váy dài sắp tuột xuống, cô gần như có thể cảm nhận được một trận lạnh lẽo sắp đánh úp lại. Đúng ngay lúc này, đột nhiên có một bàn tay vòng lấy eo cô, cả người tiến về phía trước tiến vào một cái ấm áp rộng lớn.
“A ——”
Theo một tiếng thét ngắn ngủi, làn váy trên người cô gần như hoàn toàn tuột xuống, thì Hạ Minh Giác tay mắt lanh lẹ cố gắng chụp lại, khó khăn mà dừng lại làn váy ngay ngang eo cô.
Thân trên hiện đã hoàn toàn trống không, dính sát vào bộ ngực dày rộng của anh, sống lưng trần trụi được bao bọc kín mít bởi áo khoát tây trang.
Tiếng tim đập vững vàng từng tiếng vang lên bên tai cô, mùi nước hoa Cologne nam tính dễ bao quanh, chiếm lĩnh hô hấp của cô. Khóe miệng Tô Tuyết Vi hơi hơi cong lên, duỗi tay ôm lấy vòng eo Hạ Minh Giác.
Cô biết, lần đánh cuộc này mình đã thắng.
Chắng qua, diễn trò cũng cần diễn đủ cả bộ, cô lập tức nhẹ giọng hét lên một chút, cả người run như cầy sấy. Nếu không phải đang dựa vào Hạ Minh Giác, dường như thân thể cô sẽ thực sự ngã xuống.
Đôi tay dần dần buộc chặt, phảng phất đối phương là cọng rơm cứu mạng cuối cùng của cô.
Ôm ôn hương nhuyễn ngọc trong ngực, Hạ Minh Giác phải thật khắc chế mới duy trì được phong độ quý ông, lại vẫn là nhịn không được bị khối thân thể mềm mại trước ngực hấp dẫn không ngừng.
Cô ôm thật sự rất chặt, khiến anh dường như cũng thấy có chút khô nóng trong người, cà vạt trên cổ dường như thắt chặt làm anh hít thở không thông.
Kiềm chế tâm trạng rung động, anh nhẹ giọng thở ra một hơi. Ánh mắt lạnh băng, không chút khách khí nhìn về phía cô gái vừa làm hành động lén lút kia, khiến cô ta giật bắn người đông cứng ở tại chỗ.
“Xem ra tôi nên đi nhắc nhở Trương tổng một chút, có lẽ cần phải xem xét mà dạy dỗ lại con gái của chính mình cho tốt.”
“Minh Giác…” Nhìn đến vị hôn phu của mình ôm chặt cô gái khác trước mặt mọi người, sắc mặt Tề Huyên gần như trắng bệch. Cô ta tính mở miệng tưởng giúp bạn tốt cầu tình, lại bị gương mặt lành lạnh của Hạ Minh Giác làm kinh sợ tại chỗ, không dám nói thêm một câu nào nữa.
Mọi người đều biết, Hạ Minh Giác nói một không hai, ai cũng không thể ảnh hưởng hay làm thay đổi quyết định của anh.
“Hạ tổng… Cầu xin anh… Mau giúp tôi rời khỏi chỗ này…”
Tô Tuyết Vi ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt anh, vành mắt cô phiếm hồng, đôi mắt ngập nước, ánh mắt yếu ớt long lanh, gần như sắp khóc, phảng phất như một con mèo con bị dọa cho hoảng sợ.