Tận Thế

Chương 3: Để tôi giúp anh.

“Tôi không có việc gì, bác sĩ Nhϊếp, anh thế nào rồi?” Tô Tuyết Vi đỡ anh ngồi vào chiếc giường bên cạnh, Nhϊếp Tinh Uyên thở hồng hộc dựa vào đầu giường, cho dù áo blouse trắng mặc trên người đã nhuốm đầy máu tươi, dáng ngồi của anh vẫn đoan chính vững chãi như mọi khi, bộ dáng giống như mỗi một lần đi ra từ phòng giải phẫu, cả người lộ ra hơi thở lạnh lẽo tự phụ cấm dục.

Cô ngây người một chút, đem khay bên cạnh bưng tới:

“Bác sĩ Nhϊếp, vết thương của anh rất nghiêm trọng, trước tiên tôi giúp anh xử lý miệng vết thương một chút đã.”

Nhϊếp Tinh Uyên cũng không có phản đối, Tô Tuyết Vi thật cẩn thận duỗi tay về mép áo blouse trắng của anh. Cởϊ áσ khoác ra, bên trong là áo sơ mi, Tô Tuyết Vi cầm lấy kéo đem ống tay áo cắt ra thành hai mảnh.

Bên trong máu thịt lẫn lộn, cánh tay anh hận không thể sưng lên một vòng lớn, làn da ở xung quanh miệng vết thương không còn màu trắng hồng giống như bình thường nữa, mà là màu đen, có vô số vết rạn màu đen nhô lên đang dần tràn ra hướng bốn phương tám hướng, như là hiệu ứng của các nhà làm phim điện ảnh vậy, tuy là Tô Tuyết Vi cũng gặp qua không ít miệng vết thương của những người bệnh nhưng cũng bị doạ cho sợ tới mức hít hà một hơi.

“Có chút khó coi, để tôi tự mình xử lý đi.” Nhϊếp Tinh Uyên dùng tay che lại miệng vết thương, nghiêng cơ thể sang một bên không cho cô nhìn nữa.

Nhưng anh ta càng là như vậy, Tô Tuyết Vi càng áy náy hơn: “Không, để tôi giúp anh. Nếu không phải bởi vì tôi, bác sĩ Nhϊếp anh cũng sẽ không bị cắn…”

Lúc ấy đám tang thi triều kia bổ nhào về phía cô, nếu không phải Nhϊếp Tinh Uyên dùng tay giúp cô chặn một phát thì có lẽ bây giờ cô đã chết rồi.

Anh cứu mạng cô, cô cũng không có biện pháp báo đáp, nếu đến cả việc cỏn con như là băng bó cũng không thể làm tốt, thì không cần ai hết tự cô cũng thấy xem thường chính mình.

Tô Tuyết Vi nhanh chóng chỉnh đốn tâm trạng, kẹp lấy một nhúm bông lau, nhúng chút côn tiêu độc, vô cùng mềm nhẹ chà lau ở trên miệng vết thương của Nhϊếp Tinh Uyên. Miệng vết thương đã đông lại rồi, máu không tiếp tục chảy ra nữa, hàm răng lưu lại dấu vết, giống một loạt cái khe sâu hoắm màu đen, nhìn qua càng thêm rõ ràng và dữ tợn.

“Đau không?”

Cô cúi đầu, vành mắt đỏ boe. Lông mi ướŧ áŧ chớp chớp, giống cánh bướm chỉ cần chút động tĩnh liền sẽ bay đi, trên đó dính chút nước mắt trong suốt.

“Đau.”

“Vậy tôi lại nhẹ tay một chút.” Giọng nói của cô mềm mại, cái miệng nhỏ phấn hồng của Vi Vi hơi chu ra, để hơi gần lại miệng vết thương thổi thổi từng đợt hương khí như muốn thổi bay đi cái đau giúp anh.

Nhϊếp Tinh Uyên si mê mà nhìn cô, thật ra căn bản anh không cảm giác được cơn đau, chỉ là theo bản năng mà muốn được đối phương chú ý đến anh nhiều hơn một chút.