Tô Tuyết Vi trợn to mắt hạnh, dùng sức che miệng lại, mau chóng nghẹn lại tiếng hét sắp trào ra khỏi cổ họng. Không kịp lau khô nước mắt, cô luống cuống tay chân móc di động tự túi áo hộ ra, đầu tiên là gọi điện về trong nhà.
Đợi rất lâu cũng không có ai tiếp máy, tâm trạng của cô dần dần chìm vào đáy cốc, lại tìm được một cái số điện thoại khác gọi qua.
“Rất xin lỗi, số máy quý khách vừa gọi hiện đã tắt máy, xin quý khách vui lòng gọi lại sau…”
“Tại sao lại như vậy!” Điện thoại kia đầu truyền đến thanh tút tút, Tô Tuyết Vi hoàn toàn hỏng mất, nhụt chí nằm liệt xuống dưới đấy.
“Chẳng lẽ trước khi mình chết, đến cả giọng nói của cha mẹ cùng với anh Hạng Trạch cũng không thể nghe được sao?”
Tô Tuyết Vi khụt khịt, mở ra album ảnh ở di động, bên trong rất nhiều ảnh chụp chung của cô cùng cha mẹ bạn bè thân thiết, cô từng ảnh từng ảnh xem kĩ càng, cuối cùng dừng lại trên một ảnh ở trong đó. Ảnh chụp là một người đàn ông làn da ngăm đen, cạo đầu đinh, ăn mặc xấu hoắc, nhưng vẫn đẹp trai ngút ngàn như cũ. Anh đứng ở phía sau cô, dùng một loại tư thế đứng như là đang có du͙© vọиɠ độc chiếm dục cô vậy, đem dáng người nhỏ bé như chim non của cô nép vào người khóa trong ngực.
Đây là bạn trai Hạng Trạch của cô, anh lớn hơn cô năm tuổi đã lớn lên cùng cô lớn lên ở trong cái viện lớn. Năm 18 tuổi ấy, Hạng Trạch thổ lộ với cô. Cho tới bây giờ bọn họ đã yêu đương được bốn năm, vốn dĩ đã lên kế hoạch là chờ khi nào cô tốt nghiệp lấy được bằng tốt nghiệp chính quy liền sẽ kết hôn.
Nhưng mà hiện tại…
Tô Tuyết Vi nuốt nước mắt vào trong, cuối cùng vẫn nhịn nổi nữa mà rơi nước mắt.
Phanh phanh phanh ——
Ngoài cửa âm thanh đấm gõ cửa càng thêm kịch liệt, Tô Tuyết Vi theo bản năng đi qua xem, chỉ thấy trên cửa sổ qua khe hở của dấu tay bằng máu đột nhiên lộ ra một cái mồm như bồn máu đang há to. Cửa sắt bị đâm cho vang lên loảng xoảng không ngừng, như là chỉ giây tiếp theo thôi liền sẽ bị tang thi đẩy vỡ phía từ bên ngoài.
Cô bất chấp sợ hãi, vội vàng đứng dậy đem quầy đựng đồ cao gần đến trần nhà ở ngay bên cạnh đẩy qua để chặn cửa lại.
Kẽo kẹt kẽo kẹt.
Quầy đựng đồ vô cùng nặng khi đẩy cọ xát với mặt đất phát ra âm thanh chói tai, tiến lên thong thả mà gian nan. Đột nhiên, bên cạnh cô bỗng nhiên xuất hiện ra một đôi tay, từ phía trên ngăn tủ mà cô đang đẩy, hai người hợp lực, rất mau đã có thể dùng ngăn tủ chặn kín cửa sổ lại.
“Tuyết Nhi, em có khỏe không?”
Tô Tuyết Vi theo tiếng quay đầu lại, người đàn ông với mái tóc đen nhanh hỗn độn ẩm ướt, một đôi mắt hẹp dài thâm thúy đang tràn ngập quan tâm cùng lo lắng nhìn cô chằm chằm.