Tôi quyết định nói chuyện với Phó Cảnh Chi thật rõ ràng.
Tôi cảm thấy giữa chúng tôi có một số hiểu lầm.
“A Cảnh.”
Tôi ngồi đối mặt với anh ấy: “Em muốn hỏi anh một số vấn đề.”
“Em hỏi đi.”
Phó Cảnh Chi rất bình tĩnh nói ra một câu.
[Em ấy làm sao nhìn nghiêm túc vậy? Hồi hộp quá, hồi hộp quá, hồi hộp quá.]
[Kiểu tóc mình không bị rối chứ? Trông mình có hung dữ lắm không? Lo quá.]
Không chỉ có mỗi anh ấy lo lắng, tôi cũng lo lắng: “Anh có thích Liễu Nghi…hay không?”
Anh im lặng, thật lâu sau mới lên tiếng: “Hả?”
Anh ấy đứng lên, bực bội đi một vòng trước mặt tôi.
[CMN! Rốt cuộc ai ở bên ngoài tung tin đồn về mình!]
“Ở trường cấp ba, tất cả mọi người đều nói…”
Tôi nắm lấy quần áo: “Bọn họ đều nói anh và Liễu Nghi là một đôi.”
[Được, ngả bài đi. Lại không ngả bài ngay cả vợ cũng bị mất.”
“Anh không có”
Anh ấy nghĩ thế rồi nói: “Anh và Liễu Nghi chỉ là bạn bè. Anh và cô ấy thân thiết là bởi vì…bởi vì…”
Anh ngượng ngùng sờ sờ gáy, quan sát sắc mặt của tôi: “Em.”
Tôi chỉ vào mình: “Hả?”
“Cô ấy xuất thân từ gia đình chuyên về y dược, cha mẹ cô ấy đều tinh thông y học, anh muốn nhờ cha mẹ cô ấy giúp đỡ, xem có biện pháp nào chữa khỏi bệnh cho em không.”
“Vậy hai người không phải hẹn nhau thi cùng một trường đại học sao?”
“Làm sao có thể! Đến cùng là ai tung tin đồn nhảm!”
Phó Cảnh Chi vội vàng nói: “Khoa y của trường đại học kia rất nổi tiếng, vì vậy anh mới đi thi, Liễu Nghi đến đó là để kế thừa công việc kinh doanh của gia đình. Nhưng sau đó anh chuyển sang khoa khác, hai người bọn anh liền không có gặp lại nhau.”
Hóa ra chân tướng mọi việc là như thế này.
“Nhưng vì sao anh lại chuyển khoa vậy?”
Khi nói đến điều này, biểu lộ của Phó Cảnh Chi có chút ai oán: “Còn không phải vì em.”
Tôi chớp chớp mắt.
Tại sao lại do tôi rồi?
Phó Cảnh Chi đưa tay che miệng ho nhẹ một tiếng: “Ngày em xuất viện, anh định tỏ tình với em, anh hỏi em, em thích kiểu con trai như thế nào?”
Ngày hôm đó dường như tôi có một chút ấn tượng.
Bởi vì ngày đó Phó Cảnh Chi ăn mặc rất chỉnh tề, trên tay còn cầm một bó hoa hồng.
Lúc đó tôi đã trả lời anh ấy như nào?
À, nhớ ra rồi.
Lúc đó vì những tin đồn đó, tôi còn tưởng bọn họ thật sự ở bên nhau nên cố ý tả một người trái ngược với anh ấy.
“Một tổng giám đốc cao ngạo, lạnh lùng, phi thường bá đạo và rất là mạnh mẽ.”
Tôi nhớ rằng hôm đó Phó Cảnh Chi đã im lặng rất lâu, cuối cùng chỉ nói bốn chữ: “Anh hiểu rồi.”
Mọi thứ đã rõ ràng.
Hóa ra là hai đứa ngốc tsundere phải lòng nhau, cả hai đều không dám nói trước.
Tôi che miệng cười trộm, bả vai có chút run run.
“Em còn cười.”
Phó Cảnh Chi trực tiếp vọt tới: “Em cũng không biết anh giả vờ như thế này có bao nhiêu khó khăn đâu.”
Đúng vậy.
Thật khó để anh ấy, một thiếu niên như ánh nắng tràn đầy sức sống kiềm chế bản tính của mình và giả vờ làm một tổng giám đốc nghiêm túc và lạnh lùng.
“Vợ, anh đều đã kể lại chuyện cũ cho em nghe.”
Phó Cảnh Chi tựa vào vai tôi, phả hơi thở nóng hổi vào cổ tôi: “Vậy còn em? Đến cuối cùng là em thích ai?”
Tôi ôm lấy mặt anh ấy: “Anh.”
Nhìn vẻ mặt kinh ngạc của anh ấy, tôi lại càng cảm thấy đáng yêu: “Từ đầu đến cuối đều là anh. Em lúc ấy cho rằng anh với Liễu Nghi ở bên nhau, cho nên mới nói như vậy.”
Phó Cảnh Chi trên mặt hiện lên một tia ửng hồng: “Em không có gạt anh đấy chứ?”
“Lừa anh thì có ích lợi gì chứ?”
Tôi có hơi xúc động: “Nếu như lúc đấy một người trong hai chúng ta mở miệng trước thì tốt biết bao.”
“Em còn dám nói sao, cái miệng em như hũ nút vậy, căn bản hỏi không được.”
“Vậy còn anh thì sao? tsundere.”
Phó Cảnh Chi không nói, chỉ nắm chặt lấy tay tôi, mười ngón tay đan vào nhau.
“Giá như chúng ta ở bên nhau sớm hơn.”
Phó Cảnh Chi hôn lên má tôi: “Nhưng mà chúng ta vẫn luôn ở bên nhau.”
Tôi bật cười.
Thật ra…
Chúng tôi luôn ở bên nhau.
Dù không phải với thân phận người yêu.
Tôi quyết định đến bệnh viện do Liễu Nghi giới thiệu để phẫu thuật.
“Đừng sợ, anh sẽ ở bên em.”
“Không sao, chúng ta nhất định sẽ bình an trở về.”
“Những bác sĩ kia đều rất giỏi.”
Khi vừa lên máy bay, Phó Cảnh Chi liền cầm lấy tay tôi rồi nghĩ linh tinh.
Kết quả cuối cùng ngược lại bệnh nhân là tôi phải dỗ dành anh ấy: “Không sao đâu, anh không cần phải lo lắng quá đâu.”
“Anh có chỗ nào là lo lắng đâu!”
Phó Cảnh Chi tựa như một chú mèo xù lông: “Hừ, anh không nói cho em đâu.”
Anh ấy bịt tai tôi và khẽ mở miệng, giống như muốn nói cái gì đó.
Thật kỳ lạ, từ khi chúng tôi thổ lộ tình cảm với nhau tôi không còn nghe thấy tiếng lòng của anh ấy nữa.
“Anh nói gì vậy?”
Tôi kéo tay áo anh.
“Anh sẽ không nói cho em biết đâu.”
Phó Cảnh Chi tự huyễn hoặc mình: “Khi nào em an toàn rời khỏi bàn mổ anh sẽ nói với em.”
Được thôi.
Anh ấy không nói tôi cũng biết.
Dù sao cũng chính là nói chút lời bình an.
Phó Cảnh Chi đặt một phòng đơn cho tôi, đồng thời đảm nhận sinh hoạt hàng ngày của tôi.
Tôi nhìn anh ấy bận rộn ra vào, cũng có chút đau lòng: “Nếu không vẫn là thuê một hộ lý đi.”
“Không cần.”
Phó Cảnh Chi lau mồ hôi trên trán: “Anh không muốn người khác chăm sóc em.”
Tôi lấy khăn tay lau trán cho anh ấy, lại hôn lên mặt anh ấy một cái: “Anh vất vả rồi, cảm ơn chồng.”
“Gọi lại đi.”
“Nghĩ hay lắm.”
Anh ấy không giận, chỉ là một mực đi theo sau tôi cầu xin tôi gọi lại lần nữa.
“Bé cưng, bảo bảo, vợ. Lại hô một tiếng thôi.”
“Không muốn.”
Cho dù anh ấy có năn nỉ thế nào, tôi cũng nhất quyết không chịu gọi lần nữa.
Phó Cảnh Chi, chờ em xuống bàn mổ an toàn, anh muốn nghe bao nhiêu lần em đều sẽ nói cho anh nghe.
Nhưng anh không được chê em phiền đâu đấy.
Phó Cảnh Chi sử dụng chút quan hệ, rất nhanh liền đến phiên tôi phẫu thuật.
Đêm trước ngày phẫu thuật, anh lấy tôi lảm nhảm rất nhiều, giống như muốn đem tất cả tâm tình cả đời nói cho tôi nghe.
“Em đừng sợ.”
Anh hôn lên mái tóc tôi: “Anh ở bên ngoài chờ em.”
“Em biết.”
Tôi nắm chặt lấy tay anh ấy: “Anh cũng đừng sợ.”
Phó Cảnh Chi vươn ngón tay vuốt ve sợi dây đỏ trên cổ tay tôi: “Nó sẽ thay anh bảo vệ em.”
“Anh từ ngôi chùa nào cầu cái này vậy? Khi nào trở về em cũng muốn cầu một cái.”
Phó Cảnh Chi im lặng chốc lát, đột nhiên cười nói: “Chỉ sợ không được.”
Tôi không hiểu: “Tại sao không được?”
“Bởi vì sợi dây đỏ này là duy nhất trên thế giới.”
Phó Cảnh Chi nhìn ra ngoài cửa sổ, dường như đang nhớ lại: “Sợi dây này là do anh ba quỳ chín lạy, từng bước một quỳ tiến Đại Hùng Bảo Điện cầu đến.”
*Đại Hùng Bảo Điện: Đại Hùng Bảo Điện là Phật điện, Chính điện, hay Đại điện, là trung tâm kiến trúc của ngôi chùa, nơi cử hành các hoạt động chính của nghi lễ Phật giáo. Trong tổng thể ngôi chùa, Chính điện là công trình có chức năng quan trọng nhất. Đây là nơi để tăng chúng, tín đồ thập phương lễ bái tu hành.
Tôi sững sờ.
Vậy mà có một câu chuyện như thế đằng sau sợi dây đỏ này?
“Năm đó khi em bị bệnh, anh chỉ nghĩ là một trận bệnh nhẹ, thế nhưng em không chỉ không có chuyển biến tốt đẹp mà càng ngày tình trạng cơ thể càng sa sút.
Anh rất sợ hãi, anh đã đi hết tất cả những ngôi chùa to nhỏ trong thành phố, cuối cùng đến một ngôi chùa có nhiều khói nhang nhất. Anh ở trong đại điện quỳ một ngày một đêm, lại tết tóc thành dây đỏ vì em cản tai ương. Anh còn sợ Phật tổ nghĩ anh không thành tâm, sau một năm ăn chay anh đã quyên góp từ thiện cho miền núi để thể hiện sự thành tâm của mình.”
Phó Cảnh Chi vừa nói vừa bật khóc: “May sao…may sao…cuối cùng em đã khỏi bệnh.”
Tôi ngồi vào lòng anh ấy, hôn lên những giọt nước mắt đó: “Cảm ơn anh, A Cảnh, cảm ơn anh vì em làm nhiều điều như vậy.”
“Vậy nên hãy đáp ứng anh.”
Anh ấy ôm lấy eo tôi: “Lần này cũng nhất định phải bình an được không?”
Tôi trực tiếp chặn môi anh lại: “Em nhất định.”
Chúc anh có một giấc mơ đẹp, Phó Cảnh Chi.
Đêm nay.
Em và anh.
Ca phẫu thuật mất hơn sáu giờ.
Rất may.
Tôi đã bình an ra ngoài.
Lúc ấy khi tôi vừa ra tới, Phó Cảnh Chi chân đều mềm nhũn, trực tiếp quỳ ở trên mặt đất, đỡ đều đỡ không nổi.
Anh ấy cầm tay tôi và khóc không ngừng: “Thật may…thật may…”
Tôi khó khăn nhếch khóe miệng: “Phó Cảnh Chi, rốt cuộc trên máy bay anh đã nói gì vậy?”
“Anh đã nói…”
Phó Cảnh Chi hôn lên mu bàn tay tôi: “Anh hy vọng vợ của anh hết bệnh tật và tai ương.”
Thật tốt.
Bây giờ tôi thật sự không còn bệnh tật.
Tôi và anh ấy mười ngón tay đan xen: “Cảm ơn chồng.”
Dưới ánh mặt trời, cặp nhẫn trên ngón tay chúng tôi sáng lấp lánh.
Tựa như là chiếu rọi tình yêu của chúng tôi.
[Anh yêu em.]
Tôi nghe thấy tiếng của Phó Cảnh Chi.
Là tiếng lòng của anh ấy.
Tôi nói
[Em cũng yêu anh.]
----------------------------------------------------------------------------------------------
Phiên ngoại “Giấy kiểm điểm”.
Tôi, Phó Cảnh Chi vào ngày mùng 10 tháng 10 năm 2022 đi nhà trẻ đón con của tôi là bạn nhỏ Phó Mộ Lăng, vì vội vàng và không để ý rằng hắn không có lên xe khiến bạn nhỏ Phó đứng ở ngoài nhà trẻ trong gió lạnh suốt ba giờ. Tôi đã nhận ra sai lầm của mình, đồng thời rút kinh nghiệm xương máu và tự kiểm điểm sâu sắc, cam đoan rằng lần sau tôi sẽ không tái phạm nữa. Tôi hy vọng lãnh đạo của tôi, người vợ xinh đẹp, hào phóng, đáng yêu và tốt bụng của tôi, cô Thẩm Lăng, có thể cho tôi cơ hội để bù đắp những lỗi lầm mà tôi đã gây ra. Vậy nên vợ à, cho anh vào phòng ngủ nhé? Ở bên ngoài lạnh lắm.
[Toàn văn hoàn]