Mật Ngọt Vị Dâu

Chương 2

Tôi và Phó Cảnh Chi chơi điên cuồng bên ngoài nửa tháng mới lên máy bay trở về.

Vốn dĩ anh ấy muốn cùng tôi về nhà nhưng trên đường lại nhận được một cuộc điện thoại.

Đại khái là hợp đồng nào đó có vấn đề, thư ký cùng những người khác không nắm chắc cách giải quyết nên mới hỏi ý kiến của anh ấy.

“Tôi tốn nhiều tiền như vậy là để mời các người đến ăn không ngồi rồi sao?”

Phó Cảnh Chi xoa xoa huyệt thái dương: “Chờ tôi nửa tiếng, tôi lập tức tới.”

[Tôi nhất định sẽ đem tiền lương của mấy người trừ sạch! Ai bảo các người quấy rầy tuần trăng mật của tôi!]

Anh ấy nghĩ vậy, liền nói như vậy: “Tháng sau tiền lương của mấy người sẽ bị trừ một nửa.”

Tôi không nhịn được nói thay bọn họ: “A Cảnh đừng như vậy, dù sao tuần trăng mật của chúng ta đã kết thúc, cũng đâu có ảnh hưởng gì.”

[Được rồi, mình sẽ nghe lời vợ, nhưng sẽ tốt hơn nếu em ấy cư xử như một đứa trẻ với mình.]

“Em đang chất vấn quyết định của tôi?”

Phó Cảnh Chi che lấy micro và liếc nhìn tôi.

Tôi kéo nhẹ ống tay áo của anh ấy rồi lắc lắc: “Làm ơn đi mà.”

Phó Cảnh Chi mất tự nhiên dời đi ánh mắt, nhưng tiếng hét trong lòng anh ấy lại chấn động đến lỗ tai tôi.

Anh bình tĩnh lại, giả vờ trầm ngâm ra lệnh cho đầu dây bên kia: “Chờ tôi đến, lập tức tổ chức họp khẩn cấp, hạng mục hoàn thành, tiền thưởng của các người sẽ tăng gấp đôi.”

[Ăn tết, ăn tết, ăn tết!]

Tôi lại lần nữa xoa lỗ tai.

Được rồi.

Miễn là anh ấy hạnh phúc.

Nếu không phải Liễu Nghi xuất hiện, tôi gần như đã quên khoảng cách không thể vượt qua giữa tôi và Phó Cảnh Chi.

Tôi và Phó Cảnh Chi là thanh mai trúc mã.

Chúng tôi có một mối quan hệ rất tốt.

Tôi vẫn luôn nghĩ trong lòng Phó Cảnh Chi tôi khác biệt với mọi người.

Cho đến năm thứ hai cấp 3, tôi phải tạm nghỉ học vì bệnh.

Chính là bắt đầu từ lúc đó bên cạnh Phó Cảnh Chi đột nhiên xuất hiện một người có quan hệ thân thiết với anh ấy.

Mặc dù không ở trường, nhưng tôi vẫn hỏi thăm tình hình của Phó Cảnh Chi từ các bạn cùng lớp.

Nhưng chỉ cần Phó Cảnh Chi được nhắc đến, Liễu Nghi chắc chắn được nhắc đến.

Họ nói anh cùng Liễu Nghi như hình với bóng.

Họ nói anh cùng Liễu Nghi là trai tài gái sắc.

Họ nói anh cùng Liễu Nghi đều được nhận vào cùng một trường đại học.

Tôi không dám hỏi anh ấy, tôi sợ sẽ nghe được những điều mà tôi không muốn nghe, đến cuối cùng ngay cả làm bạn cũng không thể.

Duy trì hiện trạng cũng tốt.

“Không mời tôi vào ngồi một chút sao?”

Lời nói của cô ấy kéo tôi ra khỏi hồi ức.

“Mời vào.”

Tôi tránh sang một bên, phân phó người giúp việc pha trà cho cô ấy: “Cô tới tìm Phó Cảnh Chi sao? Anh ấy không có ở đây.”

Liễu Nghi lắc đầu: “Tôi tới tìm cô.”

Tôi sửng sốt: “Tìm tôi?”

Liễu Nghi từ trong túi xách lấy ra một tập tài liệu và đưa nó cho tôi: “Tôi đã từng đến một bệnh viện nước ngoài để giao lưu học tập. Sau khi đi khảo sát, đây là bệnh viện tôi nghĩ không tồi, tôi hy vọng cô có thể suy nghĩ một chút ra nước ngoài trị bệnh.”

Tôi lật giở tài liệu trên tay.

Thành thật mà nói, tôi xác thực tâm động.

Bất quá—

“Tại sao cô lại giúp tôi?”

Nghiêm túc mà nói, chúng tôi không phải là tình địch sao?

Liễu Nghi cũng sửng sốt: “Phó Cảnh Chi không có nói cho cô biết sao?”

Một dấu hỏi lớn hiện lên trong đầu tôi: “Nói cái gì?”

“Hắn thật là biết giấu diếm mà.”

Liễu Nghi cười cười, hướng tôi nháy mắt: “Đây đều là hắn nhờ tôi làm.”

Hóa ra đây đều là Phó Cảnh Chi làm sao?

Liễu Nghi đưa cho tôi một lọ thuốc: “Đây cũng là loại thuốc mới hắn nhờ tôi mang cho cô, tôi hy vọng cô sẽ suy nghĩ thật kĩ lời đề nghị của tôi, mặc dù có rủi ro nhưng tỷ lệ thành công khá cao.”

Cô ấy lại lấy ra một phong bì dày cộm đặt lên trên bàn: “Hai người kết hôn tôi ở nước ngoài không về kịp, đây là tiền tôi mừng cưới hai người.”

“...Cám ơn cô.”

Liễu Nghi nắm lấy tay tôi: “Phó Cảnh Chi thật sự rất thích cô, tôi hy vọng cô và hắn có thể sống hạnh phúc với nhau.”

---------------------------------------------------------------

(Vì đã gỡ được khúc mắc, từ phần này mình đổi xưng hô của nam chính với nữ chính từ tôi thành anh nha)

Tôi đã nói với Phó Cảnh Chi về việc Liễu Nghi đã đến.

“Ừ, anh biết rồi.”

Tôi nắm lấy áo khoác của anh, đưa cho anh ấy phong bao mừng cưới của Liễu Nghi: “Cô ấy đưa cho chúng ta.”

“Nếu cô ấy đã đưa rồi thì em cứ giữ lấy đi.”

Nói xong anh ấy mở phong bao ra nhìn một chút.

[Chỉ có từng này? Nghẹn chết cô ta đi. Lần sau tiệc đầy tháng của con mình, mình nhất định phải hố cô ta thật mạnh tay mới được.]

Tôi không nhịn được cười.

Cái người thực sự keo kiệt thực ra chính là anh đấy, phải không tổng giám đốc.:)))

Phó Cảnh Chi lại cầm lấy tập tài liệu tuyên truyền của bệnh viện kia và hỏi ý kiến của tôi: “Em có muốn đi không?”

“Anh có muốn em đi không?”

Phó Cảnh Chi im lặng một lúc, sau đó chậm rãi gật đầu: “Đi.”

Anh ấy bước đến rồi ôm tôi từ phía sau: “Anh muốn sống cùng em cả đời.”

“Lỡ như em không thể qua được trên bàn mổ…”

“Không có lỡ như!”

Phó Cảnh Chi vội vàng nói: “Anh không cho phép em nói những lời như vậy!”

“Được rồi, em sẽ không nói nữa.”

“Đi trị bệnh đi.”

Phó Cảnh Chi vùi đầu vào cổ tôi, tôi có thể cảm nhận được bờ vai trở lên ẩm ướt.

Anh ấy…khóc?

“Không có lỡ như, anh sẽ ở bên em, chúng ta sẽ sống với nhau cả đời.”

Lòng tôi chợt mềm xuống: “Được, sống cả đời.”

Phó Cảnh Chi nói muốn mời Liễu Nghi ăn một bữa cơm.

“Nên vậy.”

Tôi gật gật đầu: “Vậy lúc nào thì anh đi?”

Phó Cảnh Chi cau mày: “Ý của em là gì? Em không định đi với anh?”

[Em ấy vậy mà yên tâm khi mình đi ăn một mình với người phụ nữ khác!]

“Anh đi một mình cũng được mà.”

Phó Cảnh Chi ngồi trên ghế sofa hờn dỗi.

Tiếng lòng của anh ấy liên tục truyền vào trong lỗ tai tôi.

[Em ấy vậy mà yên tâm khi mình đi ăn một mình với người phụ nữ khác!]

[Em ấy vậy mà yên tâm khi mình đi ăn một mình với người phụ nữ khác!]

[Em ấy vậy mà yên tâm khi mình đi ăn một mình với người phụ nữ khác!]

Tê.

Anh ấy là máy lặp lại sao?

Tôi ngồi vào bên cạnh anh ấy: “Anh và Liễu Nghi có quan hệ tốt, nhưng em lại không biết rõ cô ấy lắm.”

“Gặp mặt thường xuyên chẳng phải sẽ biết rõ sao?”

Phó Cảnh Chi chỉ vào mình rồi lại chỉ vào tôi: “Anh nói mời cô ấy ăn tối, là vợ chồng chúng ta cùng mời cô ấy ăn cơm.”

[Em ấy mà không đáp ứng mình, mình sẽ liền náo loạn cho em ấy coi!]

[Mình lăn lộn trên đất rồi khóc lóc om sòm! Mình xem em ấy sẽ xử lý sao!]

Thành thật mà nói, tôi thật sự muốn thấy Phó Cảnh Chi lăn lộn khóc lóc om sòm.

“Vẫn là không ổn.”

Tôi biểu thị cự tuyệt.

Phó Cảnh Chi lông mày nhíu chặt, nhìn chằm chằm sàn nhà mà ngẩn người, như thể đang suy nghĩ tính khả thi của việc lăn lộn khóc lóc.

Anh ấy đứng dậy, bước vài bước tại chỗ.

Cuối cùng vẫn không thể ngồi dưới đất lăn lộn khóc lóc.

Anh ấy chỉ quay lưng lại với tôi.

[Em ấy không quan tâm đến mình.]

[Em ấy thật sự không quan tâm đến mình chút nào.]

Tôi làm sao lại không quan tâm anh ấy đâu?

Tôi vòng tay qua cổ anh ấy: “Em đi với anh nhé?”

Phó Cảnh Chi kiêu ngạo khịt mũi: “Được.”

[Vợ mình là tốt nhất.]

[Vợ hôn hôn.]

[Vợ ôm ôm.]

Tôi vô ý thức nói ra suy nghĩ trong lòng: “Thê nô.”

Phó Cảnh Chi sửng sốt, sau đó liền quay lại ôm tôi: “Là anh.”

Tôi và Phó Cảnh Chi đã mời Liễu Nghi đến nhà hàng lẩu nổi tiếng nhất thành phố.

“Mời cô ấy ăn cái này không tốt lắm đâu?”

Tổng giám đốc mời ăn cơm không phải đều đi khách sạn năm sao sao?

Phó Cảnh Chi mặc áo khoác cho tôi: “Không có việc gì, cô ấy thích ăn cái này, buổi tối lạnh, em mặc thêm áo vào.”

[Có gì không tốt, lẩu rất ngon mà.]

[Cũng không thể nói rằng mình muốn ăn lẩu được.]

Tôi không nhịn được cười ra tiếng.

“Em cười gì vậy?”

“Em cảm thấy anh thật đáng yêu.”

Phó Cảnh Chi lập tức đỏ mặt: “Đi mau đi mau, chúng ta sắp trễ rồi.”

Có đôi khi tôi tự hỏi rằng Liễu Nghi có thật là ánh trăng sáng của Phó Cảnh Chi hay không? Hay là nói hai người họ thật sự quen biết nhau sao?

Giống như bây giờ, hai người này không có gì để nói ngoại trừ chào hỏi.

Thay vào đó, Liễu Nghi một mực cùng tôi nói chuyện phiếm.

“Em uống chút nước đi, cho dịu cổ họng.”

Phó Cảnh Chi đưa cho tôi một chén nước ô mai.

[Phiền chết người, cô ta không có vợ sao? Cứ nhất định phải lôi kéo vợ mình nói chuyện].

Anh ấy khiến tôi phải nhìn đi nhìn lại hai lần.

Phó Cảnh Chi dùng đũa gắp chút thức ăn.

[Món này vợ thích ăn, bỏ vào bát vợ.]

[Cái này mình thích ăn, nó là của mình.]

[Cái này vợ không thích, lại không ngon, đưa cho cô ta.]

Liễu Nghi hỏi tôi: “Cô đã quyết định chưa?”

“Ừm, đã quyết định rồi.”

Tôi gật gật đầu: “Tôi sẽ đi điều trị, cảm ơn cô.”

“Thế thì tốt.”

Liễu Nghi cười cười, giống như là nhớ lại chuyện cũ: “Cô còn không biết hắn yêu cô như thế nào, hồi đi học…”

“Khụ khụ.”

Phó Cảnh Chi ho hai tiếng, gắp một ít thức ăn vào bát tôi: “Ít nói một chút, ăn nhiều đồ ăn đi”

[Nguy hiểm quá, bí mật của mình suýt nữa bị cô ta nói ra.]

[Lời nói yêu em ấy hẳn là phải tự mình tới nói mới đúng.]

Tôi ngẩng đầu, bắt gặp ánh mắt của anh ấy.

Trong mắt của anh ấy chứa đầy hình bóng tôi.

Tôi nghe thấy giọng nói phát ra từ trong lòng anh ấy : [Anh yêu em.]