Sau khi tiến vào Kiếm Tông, y danh chính ngôn thuận trở thành sư đệ của Cố Hành Chi.
Y ở trong Kiếm tông so ra kém hơn ngoại môn.
Đệ tử ở đây phần lớn đều xuất thân từ đại tộc thế gia, lại thêm thiên phú dị bẩm, tính tình kiêu ngạo, không có ăn chơi trác táng với y, càng không có người để ý y.
Y cũng biết, hầu như người trong Kiếm tông đều xem thường mình, nhưng y cũng không thèm để ý, bởi vì mỗi ngày đều có thể nhìn thấy Cố Hành Chi là được rồi.
Lại nói tiếp, thật ra y với hai người Cố Hành Chi và Phó Thượng Huyền lớn lên cùng nhau.
Khi đó y còn chưa trưởng thành, ở nhờ nhà A Di, thiếu mất một cái răng cửa, mỗi ngày đều dính dính ở phía sau Phó Thượng Huyền, gọi hắn A huynh A huynh , Phó Thượng Huyền bị y phiền muốn chết, mỗi lần y đều dựa vào rất gần, hắn liền một cước đá văng y ra.
Khi đó y ngu ngốc, cũng không biết tức giận, còn một bên hít hít nước mũi muốn được Phó Thượng Huyền ôm, nếu hắn không làm, y liền khóc.
Đương nhiên, Phó Thượng Huyền ngoại trừ ôm y để ném ra xa, căn bản là không có khả năng chủ động chạm vào y.
Nhưng chịu không nổi da mặt y dày, cũng mặc kệ Phó Thượng Huyền có nguyện ý hay không, y vẫn cố chấp muốn chui vào trong ngực hắn.
Khi đó, Phó Thượng Huyền luôn bảo y cút, y lại chưa bao giờ nghe, chính là muốn quấn lấy Phó Thượng Huyền, là thích hắn.
Phó Thượng Huyền đuổi không được y, cũng không làm gì được, chỉ có thể tùy ý y suốt ngày nằm ở phía sau mình.
Đại khái bắt đầu từ khi đó, Phó Thượng Huyền liền chán ghét y đi. Tóm lại, trong ấn tượng, Phó Thượng Huyền đối với y chưa từng có sắc mặt tốt.
Về sau là Cố Hành Chi đến Phó gia tu hành.
Cố gia Đông Châu và Phó gia Nghi Châu chính là thế giao, hai người kia tuổi tác tương đương, dáng người lại không sai biệt, lại là bạn thân quen biết nhau từ nhỏ. Y lúc ấy còn là một củ khoai tây chưa phát dục, hai người bọn họ tuy cũng không lớn, nhưng so với y, tuyệt đối được coi là thiếu niên tuấn tú.
Sắc mặt Phó Thượng Huyền đối với ai cũng không tốt, nhưng chưa bao giờ châm chọc Cố Hành Chi, y trơ mắt nhìn ca ca của mình bị cướp đi, sự thật ban đầu, y rất ghét Cố Hành Chi.
Cố Hành Chi vẫn là một con quỷ đáng ghét, cay nghiệt ương ngạnh.
Khi đó Cố Hành Chi cũng không trầm tĩnh lạnh lùng như bây giờ.
Hắn sinh tại Cố gia, là thế tộc lớn nhất Đông Châu, hơn nữa còn là trưởng tử, từ nhỏ đã là thiên kiều vạn sủng, trong nhà đặc biệt nuông chiều. Hắn phi thường đẹp, nhưng lại kiêu ngạo không coi ai ra gì, rất là đáng ghét.
Lúc đầu, Cố Hành Chi cực kỳ xem thường y, vừa gặp đã lên mặt lăng nhục nói y ngu xuẩn, nhìn nhiều một cái cũng ngại phiền, bảo y nhanh chóng cút khỏi tầm mắt hắn.
Y thuở nhỏ bị thả nuôi quen rồi, suốt ngày ngoại trừ giương oai khắp nơi thì chính là đi theo sau Phó Thượng Huyền, có khi nào chịu qua loại ủy khuất này.
Lập tức nhảy đến trước mặt Cố Hành Chi, nắm lấy bàn tay trắng ngọc của hắn, hung hăng gặm một miếng, không nghĩ tới, một chiếc răng cửa còn sót lại của y đã bị gãy rớt. Miệng lọt gió, y đau đến khóc lớn, nước mũi nước mắt nước miếng đều cọ hết lên người Cố Hành Chi.
Tay Cố Hành Chi bị cắn chảy máu, nhìn chất lỏng trên người bị y làm ra, cơ hồ tức giận đến muốn ngất xỉu, cắn chặt răng mới không để nước mắt rơi xuống.
Y vừa khóc vừa nhìn về phía Phó Thượng Huyền, hàm răng bị lọt gió bảo hắn nhanh chóng đuổi Cố Hành Chi đi, hắn lại ở một bên ôm bụng cười ha hả, từ nhỏ đã là cái tâm địa rắn rết, y hận đến nghiến răng, lập tức buông Cố Hành Chi ra, lại chạy về bên Phó Thượng Huyền, cũng cắn hắn một miếng.
Nghĩ đến bộ dáng lần đầu tiên gặp Cố Hành Chi, y nhịn không được dùng đầu lưỡi vuốt lên răng cửa, xác định hai cái vẫn đều mạnh khoẻ, mới bắt đầu buộc tóc.
Cũng may, năm đó răng cửa lại mọc ra, khi đó Cố Hành Chi luôn mượn chuyện này cười nhạo y, nói y cả đời cũng sẽ không mọc răng ra ngoài.
Y tin lời hắn, tự ti thật lâu, cũng không nhảy lên người Phó Thượng Huyền nữa, mỗi lần nhìn thấy Phó Thượng Huyền, đều phải che miệng.
Khi đó, Cố Hành Chi luôn khi dễ y, rõ ràng là một thiếu niên cao gầy, nhưng lại đối chọi gay gắt với y còn chưa lớn đến chân hắn, hễ có cơ hội là tròng y, thập phần đáng ghét
Ai có thể nghĩ đến, vị kiếm tu tóc bạc thanh lãnh ấy khi bé lại có một cảnh tượng kia.
Bất quá, nói đến kỳ quái, từ khi y cắt đứt với hai người kia, bọn họ dường như cũng xảy ra tranh chấp, nhưng cụ thể vì cái gì, y cũng không biết, có lẽ là đã quên rồi, y cũng không quá để ý.
Sửa sang mái tóc, lại xoa xoa hai viên sữa hơi trướng của mình, cầm lấy tấm vải ngực ném ở trên bàn, quấn lên từng tầng từng lớp, cho đến trước ngực bằng phẳng, y hài lòng cách lớp vải sờ sờ núʍ ѵú nhọn.