Mỗi lần Cố Thanh Thanh quyến rũ anh, Hoắc Nham luôn nghĩ cô học được kinh nghiệm từ người đàn ông kia.
Hoắc Nham không để ý đến cô, tay che dươиɠ ѵậŧ lại, hừ mũi.
Cố Thanh Thanh thở dài, nhớ lại lời bà cô từng nói.
Mình làm đúng mà, sao anh không xử lý mình?
Cố Thanh Thanh chú ý quan sát thái độ của anh, ngoan ngoãn nằm đè lên người anh.
Không lâu sau Hoắc Nham nhắm mắt lại, nhưng Cố Thanh Thanh thì không ngủ được.
Ngước nhìn khuôn mặt anh, không nhịn được sờ soạng một cái thì bàn tay bị tát xuống.
Cố Thanh Thanh nhăn mặt, tắt đèn, giúp anh đắp chăn, tìm tư thế sướиɠ trong vòng tay anh rồi nhắm mắt lại.
Chẳng mấy chốc cô ngủ thϊếp đi, còn Hoắc Nham thì thức trắng.
Mở mắt nhìn căn phòng tối om, trong lòng u uất không tả nổi.
Trời sáng, Cố Thanh Thanh ngủ được ngắn ngủ dài, Hoắc Nham vẫn chưa thức. Từ sớm tinh mơ dươиɠ ѵậŧ đã được tắm rửa kỹ lưỡng.
Hoắc Nham bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ tỉnh giấc, không mở mắt ra, cơ thể căng cứng. Tay Cố Thanh Thanh nắm chặt sau gáy anh.
Dần dần Hoắc Nham thở hổn hển, hai tay nâng đỡ đầu Cố Thanh Thanh lên xuống, qυყ đầυ cọ vào cổ họng cô.
Cố Thanh Thanh nôn nao, Hoắc Nham khóa chặt cô không cho cử động, cuồng nhiệt đung đưa hàng chục cái, rồi anh phóng ra.
Hoắc Nham nằm phịch xuống giường, không ngờ lần đầu tiên mình lại phóng vào miệng cô.
Cố Thanh Thanh ngồi dậy với chất lỏng trong miệng, nhìn anh rồi nhổ ra ngoài.
Lúc cô quay lại, Hoắc Nham đã mặc quần áo xong, Cố Thanh Thanh hơi thất vọng.
Hai người không nói gì, Cố Thanh Thanh nhìn theo bóng anh khuất dạng.
Suýt nữa thôi, thật đấy.
Cố Thanh Thanh hơi tức giận.
Lê la chậm rãi, nhìn gạo nếp trong bụng lo lắng.
Cố Thanh Thanh do dự một lúc rồi nấu ít cháo, dù Hoắc Nham có tức giận không quan trọng nữa.
Lần đầu ăn no, cảm giác thật tuyệt, Cố Thanh Thanh xúc động muốn khóc.
Sáng dọn dẹp vườn trước, thỉnh thoảng bị người đi đường chỉ trỏ.
Ban đầu Cố Thanh Thanh còn để ý, dần dần không còn quan tâm nữa.
Vì mọi người đi ngang nhà cô đều thế cả, cô quấn khăn quanh mặt che đi.
Dù vậy, vẫn không thoát khỏi bị mọi người chỉ trích. Cố Thanh Thanh cúi đầu làm việc, uất ức trong lòng.
Một số trẻ con ném đất đá vào cô, chửi cô là đồ da^ʍ phụ, đồ lẳиɠ ɭơ.
Những lời này là người lớn nói, trẻ con nghe lén rồi bắt chước. Cố Thanh Thanh tủi thân.
Dần dần càng nhiều người tụ tập trước nhà cô, Cố Thanh Thanh làm như không thấy, cố gắng làm việc.
Làm việc ở vườn sau sẽ không gặp chuyện này, nhưng vườn sau đã xong công việc rồi.
Không thể vì bị chỉ trích mà ở trong nhà cả đời chứ?
Lưng cô bị trúng một cái, Cố Thanh Thanh không để ý, tiếp đó trúng tới 7, 8 cái.
Cố Thanh Thanh tủi thân khóc, an ủi bản thân rằng những ngày này sẽ qua đi. Bất ngờ, đầu ong ong lên.
Không biết ai ném một cục đất to bằng nắm tay vào đầu cô.
Cố Thanh Thanh tức giận, ôm đầu giật tấm khăn che mặt xuống.
Trừng mắt nhìn tất cả mọi người, cô hét lớn: "Trời có lòng thương xót, tại sao các người lại đối xử tôi như vậy? Tôi đã nhận ra sai lầm của mình, thậm chí cơ hội sửa sai cũng không cho tôi sao? Các người có thể bảo đảm cả đời không phạm sai lầm nào không?"
Cố Thanh Thanh dứt lời, đám đông bắt đầu xì xào.
"Con người ai chẳng có lúc sai lầm, tôi đã sai và giờ sẽ sửa, tôi cầu xin các người cho tôi một con đường sống."