Không mảnh vải che thân, đít trắng nõn nhô lên, cảnh tượng khiến Hoắc Nham nhìn mãi không chán.
Lúc này Cố Thanh Thanh lật người, một tay nắm lấy vυ' mình vuốt ve vài cái.
Hoắc Nham liếc nhìn rồi thu tầm mắt, mặc quần áo định ra ngoài.
Khi vô tình đặt tay lên tay cô, anh thấy những vết bọng nước đỏ ối, mỗi cái to bằng hạt đậu.
Không hiểu sao Hoắc Nham lại đắp chăn cho cô.
Khi Cố Thanh Thanh mở mắt, nhà chỉ còn mình cô.
Còn lại một chiếc bánh bao, cô hâm nóng ăn, rồi lê la lê lết ra vườn làm việc.
Hôm qua hăng hái làm lắm, hôm nay không được, tay đau vì bọng nước.
Nửa ngày dọn xong phần còn lại vườn sau, Cố Thanh Thanh hài lòng với thành quả của mình.
Làm việc chẳng bằng nghỉ ngơi, khi vào nhà cô đói đến nỗi không còn sức lực.
Cố Thanh Thanh nướng một củ khoai tây ăn.
Vừa ăn xong thì Hoắc Nham vác về 10 cân gạo nếp.
Thấy vậy Cố Thanh Thanh không dám tự tiện, càng không dám hỏi han.
Hoắc Nham cũng không nói gì, Cố Thanh Thanh rửa ráy rồi lên giường nằm.
“Em về ngủ đi.”
Cố Thanh Thanh lắc đầu: “Không, em muốn ngủ với anh.”
Hoắc Nham giật giật chăn.
Cố Thanh Thanh không quan tâm, giằng lấy chăn anh, Hoắc Nham vẫn im lặng.
Cô dùng hết sức bình sinh luồn vào trong, rồi nũng nịu: “Tay em đau quá, anh xoa xoa đi.”
Hoắc Nham không để ý đến cô, Cố Thanh Thanh liếc anh, tay định sờ soạng.
Anh nhận ra ý đồ của cô, vội vàng nắm chặt tay cô lại.
“Ngoan ngoãn đi, không thì cút ra ngoài ngay.”
Làm gì có chuyện Cố Thanh Thanh ngoan ngoãn chứ?
Cô không nói gì, nằm đè lên người anh.
Hoắc Nham nhìn cô chằm chằm, Cố Thanh Thanh dùng mặt cọ cọ vào ngực anh.
Hơi ngứa ngứa, Hoắc Nham đẩy cô ra.
Cố Thanh Thanh lợi dụng cơ hội luồn tay vào qυầи ɭóŧ của anh.
Hơi thở Hoắc Nham nín lại, dươиɠ ѵậŧ bị nắm trong tay cô.
“Em à?”
Ngày ngày đêm đêm kɧıêυ ҡɧí©ɧ anh, Hoắc Nham có thể kiên nhẫn được mấy ngày cũng thật khó.
Mặt Cố Thanh Thanh ửng đỏ, cô cũng không nói gì, tay nhỏ xíu nắm lấy dươиɠ ѵậŧ xoa xoa.
Hoắc Nham nghiến chặt hàm răng, trong lòng đã rối bời.
Cố Thanh Thanh cứng đầu không chịu nghe lời, anh có đẩy cô ra cô cũng trở lại, quyết không buông tha.
Hoắc Nham tức đến nỗi không nói nên lời, tỏ ra không màng tới việc cô làm.
Thấy vậy Cố Thanh Thanh không chần chừ ngậm lấy dươиɠ ѵậŧ của anh.
Hoắc Nham hít vào một hơi, nhắm mắt lại.
Cố Thanh Thanh quan sát phản ứng của anh và “cậu nhỏ”, nghĩ ngợi một lúc rồi leo lên người anh, đặt lỗ lẻn đang nhớp nháp đối diện khuôn mặt anh.
Vừa mυ'ŧ vừa liếʍ cậu nhỏ, lỗ lẻn từ từ hạ xuống.
Hoắc Nham nhìn chằm chằm lỗ lẻn của cô, liếc nhìn vài cái rồi nuốt nước bọt.
Thấy sắp chạm vào mặt mình, Hoắc Nham định lên tiếng ngăn cản, nhưng Cố Thanh Thanh đã dùng lỗ lẻn cọ cọ lên miệng anh.
Hoắc Nham không kịp phản ứng, Cố Thanh Thanh cọ mạnh hơn.
Cho đến khi anh hoàn hồn, tức giận tát vào mông cô khiến Cố Thanh Thanh kêu đau điếng.
Tiếng kêu đau như tiếng rên khi làʍ t̠ìиɦ, khiến cậu nhỏ của Hoắc Nham căng cứng hơn.
Sự dâʍ đãиɠ của Cố Thanh Thanh làm đảo lộn nhận thức của anh về phụ nữ, anh đẩy mạnh cô ra.
Hoắc Nham lau miệng, định mắng cô không biết xấu hổ nhưng chưa kịp nói ra thì Cố Thanh Thanh đã nhào lên người anh.
“Anh không thích thế này à?”
Hoắc Nham có thích không?
Nếu là vợ chồng bình thường, tất nhiên sẽ thích vợ mình càng dâʍ đãиɠ trong chăn càng tốt, vấn đề là mối quan hệ hiện tại của họ khiến anh không thể thích được.