Thập Niên 70: Xuyên Thành Người Đã Kết Hôn

Chương 7: Cút đi

Cô thận trọng vén chăn lên rồi lẻn vào trong.

Hoắc Nham quay lưng về phía cô, Cố Thanh Thanh ôm lấy eo anh.

"Cút đi."

"Không."

Hoắc Nham quay người đẩy cô ra, tay anh chạm vào ngực cô.

Anh vội rụt tay lại: "Ra ngoài."

Cố Thanh Thanh đâu chịu ra, cô dán sát vào người anh.

Cố Thanh Thanh kéo tay anh đặt lên ngực mình, nũng nịu: "Em muốn được nằm cùng anh..."

Cô muốn nhưng Hoắc Nham không muốn. Vừa nghĩ đến chuyện mình bị cắm sừng là anh lại có cảm giác như nghẹn ở cổ.

"Ra ngoài."

Giọng anh đầy căm phẫn.

Cố Thanh Thanh ngồi dậy. Hoắc Nham tưởng cô sắp đi ra rồi, nhưng sau đó cô lại chạm vào bộ phận nhạy cảm của anh.

Hoắc Nham đờ người ra. Gom tất cả can đảm, Cố Thanh Thanh luồn tay vào quần anh.

Lần đầu tiên sờ vào dươиɠ ѵậŧ của đàn ông, trong lòng cô vô cùng hồi hộp.

Mềm mềm...

Hoắc Nham hoàn hồn lại, giận quá hóa cười: "Cô khao khát đến mức nào thế hả? Da^ʍ đãng đến mức này ư?”

Cố Thanh Thanh nghe lời nói của anh mà ngượng ngùng, nhưng vẫn cố tình sờ soạng dươиɠ ѵậŧ của anh.

Dươиɠ ѵậŧ dần cứng cáp, lúc Cố Thanh Thanh tưởng mình gần thành công thì lại bị Hoắc Nham đẩy ra ngoài.

Anh quấn chăn quanh người như con tằm rồi hung dữ lườm Cố Thanh Thanh.

Đèn đã tắt, cả hai không nhìn thấy biểu cảm của nhau.

Cố Thanh Thanh vẫn không từ bỏ: "Đừng từ chối em mà, anh làm một lần sẽ biết em có trong sạch không."

Hoắc Nham im lặng, Cố Thanh Thanh lại gọi: "Hoắc Nham?"

Căn phòng yên tĩnh trở lại, Cố Thanh Thanh ngồi tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ một bên.

Một lúc sau, Hoắc Nham mới lên tiếng: "Cút đi ngủ đi."

Cố Thanh Thanh nào ngủ ngon giấc được, sáng mai Hoắc Nham đuổi cô đi mà.

Cô lại gần, kéo nhẹ chăn của anh, suýt nữa là Cố Thanh Thanh phải cầu xin anh làʍ t̠ìиɦ với cô rồi.

Nhưng Hoắc Nham vẫn vô cảm, không hiểu anh đang nghĩ gì mà lại nói: "Cô có thể ở đây một thời gian, đợi chuyện lắng xuống rồi hãy đi."

Trong giây lát, Cố Thanh Thanh có hơi cảm động.

"Cút."

Thái độ của anh rất khó chịu.

Cố Thanh Thanh im lặng quay về phòng, căn phòng lại trở nên yên tĩnh.

Ánh bình minh ló rạng, Cố Thanh Thanh không ngủ được chút nào.

Hoắc Nham thức dậy, vừa mở mắt đã thấy hai bầu ngực trần trụi của Cố Thanh Thanh.

Anh chỉ liếc nhìn mấy lần rồi dời mắt đi.

Cố Thanh Thanh giả vờ ngủ, khẽ rên một tiếng, chiếc chăn che phần dưới bị vén lên.

Hoắc Nham quét mắt nhìn khắp cơ thể cô, lúc nhìn đến nơi riêng tư thì liếc thêm mấy lần.

Cố Thanh Thanh chờ đợi, nhưng cuối cùng Hoắc Nham chỉ bỏ đi.

Cô mở choàng mắt nhìn cơ thể của mình, cảm thấy khá đầy đặn mà sao anh vẫn thờ ơ như vậy?

Cố Thanh Thanh vẫn còn đang suy nghĩ về vấn đề này thì chị cả cô là Cố Linh Linh đã đến.