Nếu ép cô đi chết, Cố Thanh Thanh cũng chẳng làm được gì, cuối cùng năm tháng này không chứa đựng được người phụ nữ không trong sạch.
"Mẹ ơi, con xin mẹ cho con một cơ hội nữa, chỉ một lần thôi, con van xin mẹ đấy, con về nhà sẽ bị ba mẹ con đánh chết mất..."
"Sợ bị đánh chết thì đáng lẽ ra đừng làm chuyện đó! Cô có biết mọi người nói gì về Hoắc Nham không? Sống như con rùa vậy, tất cả đều là những chuyện tốt đẹp mà cô làm đấy, nếu không phải vì cô thì ai dám đâm sau lưng con trai tôi đây?"
Cố Thanh Thanh đong đầy nước mắt, khó lòng đứng vững.
Lý Diễm thở dài: "Hai người chia tay êm đẹp với nhau đi, nhà họ Hoắc chúng tôi đối xử với cô không tồi, chẳng có nơi nào không xứng đáng với cô cả. Nếu đổi lại là nhà khác thì đã đánh cô chết từ lâu rồi, cô còn đứng đây nói chuyện được nữa không?"
Cố Thanh Thanh chớp chớp mắt, nước mắt lăn dài trên má.
"Mẹ ơi, con còn nhỏ, xin mẹ cho con thêm một cơ hội nữa."
Cùng với lời nói đó, Cố Thanh Thanh quỳ xuống trước mặt Lý Diễm.
Lý Diễm nhăn mặt, mím môi, quay mặt đi chỗ khác.
Cố Thanh Thanh ôm lấy một bên chân bà, ngước mặt nhìn Lý Diễm: "Mẹ ơi, con xin mẹ đấy, con không muốn chết..."
Lý Diễm xoay đầu, không nói lời nào. Lúc này Hoắc Hữu Phúc đi vào.
Hai nhà ở hai dãy phòng Đông Tây, qua lại rất thuận tiện.
Hoắc Hữu Phúc nghe xong lời của Cố Thanh Thanh, thở dài một tiếng.
"Biết trước ngày hôm nay thì sao lúc trước còn làm vậy?"
Những chuyện đã qua không liên quan gì đến bản thân cô, Cố Thanh Thanh muốn nói thế nhưng không thể nói ra.
"Hai đứa cứ từ từ nói chuyện với nhau đi, cuộc sống là do chính hai đứa tự quyết định."
Hoắc Hữu Phúc nói xong rồi bỏ đi, Lý Diễm đi theo sau.
Cố Thanh Thanh ngồi bệt xuống đất, lạc lõng với cuộc đời chưa bắt đầu của mình.
Một người phụ nữ không trong sạch, dù ở thời đại nào cũng khó được tha thứ.
Hoắc Nham về tối hôm đó, thấy cô vẫn còn đó, không nói gì.
Cố Thanh Thanh biết đây là cơ hội duy nhất của mình, nếu bỏ lỡ, vận mệnh sẽ rơi xuống vực thẳm.
"Hoắc Nham, chúng ta nói chuyện tử tế với nhau đi!"
Hoắc Nham vẫn im lặng, Cố Thanh Thanh tự nói một mình.
Cô nghĩ mình phải cầu xin sự tha thứ, hứa sẽ không bao giờ phạm lỗi nữa và sẽ sửa đổi thói hư tật xấu của bản thân...
Tóm lại, Cố Thanh Thanh chỉ muốn ở lại.
Hoắc Nham không nói gì, khiến Cố Thanh Thanh khóc nức nở.
Anh không an ủi cô, vẫn lạnh lùng.
Cố Thanh Thanh hốt hoảng lao vào lòng anh, nhưng Hoắc Nham đẩy cô ra.
"Tôi ghét cô dơ bẩn."
Cố Thanh Thanh run rẩy nói: "Em... em vẫn còn trong trắng."
Hoắc Nham nhìn cô chằm chằm: "Vẫn còn trong trắng? Ngủ chung một chăn với người khác à?"
Nguyên chủ với thanh niên trí thức bị bắt gặp trong tình trạng xộc xệch trong một chiếc chăn.
Cố Thanh Thanh thở không ra hơi, ấp úng không nói nên lời.
Hoắc Nham im lặng.
Cố Thanh Thanh muốn giải thích rằng, lúc đó, sự việc gần như đã xảy ra, không ngờ bị một nhóm người xông vào...
"Em... em vẫn còn trong trắng..."
Hoắc Nham không tin, cũng chẳng muốn tìm hiểu vấn đề này.
"Sáng mai cô hãy cút ngay đi!"
Cố Thanh Thanh đứng chết lặng tại chỗ, Hoắc Nham bước vào trong chăn.
Tắt đèn, Cố Thanh Thanh do dự một lúc rồi cởi hết quần áo.