Ở bên trong tư liệu, Triệu Mang nhìn qua căn bản không có vấn đề gì.
Sinh ra ở gia đình bình thường, lớn lên bình thường, từ trường học đến đại học, không có thành tích gì đặc biệt tốt, nhưng cũng coi như là thuận lợi không có xảy ra vấn đề gì trong quá trình trưởng thành.
Cũng chính là bởi vì cái này, cho nên quản gia mới có thể cảm thấy nàng ta không có vấn đề gì, đem nàng ta tuyển vào làm người hầu.
Bên trong mấy người hôm nay tuyển vào, chỉ có Triệu Mang ở thời điểm giữa trưa tìm người khác thử thăm dò về chuyện của Bạch Sơ Hiểu cùng Bạch Ninh Viễn sau đó lại không biết đi nơi nào.
Dựa theo thời gian mà tính, khoảng thời gian nàng ta không xuất hiện chính là lúc xảy ra chuyện ấy .
Chỉ là điều tra ra rồi, Giang Phù Liễu cũng không có làm ầm ĩ lên, mà là bảo quản gia tìm vài người theo dõi Triệu Mang, nhìn xem hành động gần nhất của nàng ta.
Mặt khác một bên không cho bọn họ cơ hội tiếp cận Bạch Sơ Hiểu.
Cứ như vậy qua mấy ngày, ba cha con Bạch Ninh Viễn mới trở về.
Tin tức bọn họ về nhà cũng không có cái gì bí mật, sớm trước một ngày, mọi người trong nhà liền đều nhận được tin tức.
Triệu Mang đương nhiên cũng không ngoại lệ.
Không hề nhận thấy được bản thân đã bị người theo dõi, thời điểm Triệu Mang nghe thấy tin tức này, ngay cả bộ dáng hoan hô nhảy nhót đều cùng người khác không giống nhau.
Hai ngày trước, phản ứng dị thường của Bạch Sơ Hiểu làm kế hoạch của nàng ta không có biện pháp nào thực hiện hành động, liên tiếp mấy ngày sau đó nàng ta thử tìm cơ hội tiếp cận Bạch Sơ Hiểu, hòa hoãn quan hệ hai bên một chút, cũng bởi vì quản gia sắp xếp công việc cho nhóm người bọn họ nên không thể nào thành công.
Hiện tại Bạch Ninh Viễn về tới, đối với nàng ta mà nói lại là một cơ hội khác rất tốt.
Thậm chí đã bắt đầu lên kế hoạch dùng tư thế nào để khiến cho Bạch Ninh Viễn chú ý.
Mà động tác nhỏ này của nàng, trừ bỏ thông qua tinh thần liên thông giao tiếp cùng hệ thống, toàn bộ đều rơi vào trong mắt người khác.
Buổi chiều ngày hôm sau, Bạch Sơ Hiểu vừa mới ngủ trưa tỉnh dậy, cùng Tưởng Thần Tinh ở trong phòng chơi đùa, một chiếc siêu xe cũng đã ngừng ở bên ngoài.
Chờ đến khi xe dừng hẳn, bảo vệ xuống cửa tiến lên đem cửa xe mở ra, từ trong xe bước xuống dưới ba người một lớn hai nhỏ.
Bạch Ninh Viễn so với Giang Phù Liễu lớn hơn ba bốn tuổi, hơn nữa kế thừa di truyền ưu tú, còn có bản lĩnh xuất chúng của bản thân, đi đến nơi nào đều rất khó để không thành tiêu điểm của mọi người.
Một thân tây trang, ở trên người của Bạch Ninh Viễn nhìn đĩnh bạt hoàn mỹ.
Theo sau đó là Bạch Cảnh Trì, thân là anh trai lớn nhất nhà, nhìn qua hơi cao một chút, bộ dáng tuy rằng có chút non nớt, nhưng cũng mơ hồ có thể nhìn ra được cùng Bạch Ninh Viễn cực kì giống nhau.
Sau khi lớn lên cũng tuyệt đối có thể làm say mê vô số thiếu nữ.
Mặc dù trên người hắn là trang phục bình thường, nhưng mỗi động tác đều vô cùng nhã nhặn lịch sự, hơi thở thuộc về quý công tử nhẹ nhàng cho dù là cái kiểu ăn mặc này cũng che giấu không được.
Người xuống dưới cuối cùng chính là Bạch Cẩn Du.
Dáng người không giống như cha và anh trai thon dài đĩnh bạt, Bạch Cẩn Du chính là một bé mập nhỏ, cách một khoảng cách nhìn liền giống như là một quả bóng tròn nhỏ, cho dù là nhan sắc cũng không thua kém, nhưng ở dáng người này của Bạch Cẩn Du mà nói, vẫn là kém cỏi không ít.
“Tiên sinh, đại thiếu gia, nhị thiếu gia.” Quản gia lúc này đã đứng ở bên cạnh, “Phu nhân cùng tiểu tiểu thư đều ở bên trong, Tưởng tiểu thiếu gia đang ở cùng tiểu tiểu thư chơi cùng nhau.”
Bạch Ninh Viễn cũng không cảm thấy có cái gì ngoài ý muốn, gật gật đầu, liền mang theo hai đứa nhỏ đi vào.
Bọn họ bất quá rời đi mấy ngày, Bạch gia bên trong vẫn là dáng vẻ kia, cho nên thoạt nhìn cũng không có cảm giác gì khác.
“Đoàn Đoàn, anh trai đã về rồi!” Bạch Cẩn Du mới vừa tiến vào cửa lớn liền gấp không chờ nổi chạy đi tìm Bạch Sơ Hiểu, một bên chạy còn một bên kêu to lên.
Mà còn dư lại hai người, tính cách đều tương đối ổn trọng hơn một ít, cho dù là cũng muốn gặp người nhà, nhưng cũng không có sốt ruột như vậy, một trước một sau không vội không chậm mà đi tới.
“Ui da!” Chỉ là hai người còn không có đi được về phía trước bao xa, liền có một người té ngã ở trước mặt bọn họ.
Triệu Mang ở giữa nhóm người nghênh đón, cách thật xa liền thấy Bạch Ninh Viễn, trái tim bắt đầu kịch liệt nhảy lên, gấp không chờ nổi, chờ đến thời điểm bọn họ đến trước mặt chính mình, Triệu Mang liền làm bộ bị người khác đẩy ngã, ngã ở trước mặt bọn họ.
Vừa vặn đối mặt với bọn họ.
Triệu Mang xuất hiện làm cho hai người bọn họ không thể không dừng bước chân, mà Triệu Mang lúc này hai mắt ngập nước mà ngẩng đầu nhìn Bạch Ninh Viễn, vì để thời gian hai người tiếp xúc càng lâu một chút, động tác Triệu Mang đứng lên vô cùng thong thả, hơn nữa cố gắng đạt tới nhất cử nhất động đều hoàn mỹ không tì vết, làm trong lòng mọi người liên tưởng đến dáng vẻ đáng thương, yếu ớt, vô tội.
“Thực xin lỗi tiên sinh, ta không phải cố ý.” Vì để làm nổi bật bộ dáng mảnh mai làm người thương tiếc, thanh âm Triệu Mang nói chuyện đều ngọt ngào lên vài phần, thời điểm đứng lên còn cố ý cúi người, ý đồ làm Bạch Ninh Viễn nhìn đến phong cảnh trước người nàng.
Trong óc nàng cũng đã hình dung không biết bao nhiêu lần bộ dáng này trước khi Bạch Ninh Viễn trở về, hơn nữa mỗi một lần đều cân nhắc sửa chữa, mới có hiệu quả hệt như hiện tại.
Chỉ là nàng cho rằng bộ dáng và hành động này của chính mình là có thể đủ thành công để làm cho Bạch Ninh Viễn đối nàng sinh ra một ít ý tưởng không đúng đắn, nhưng Bạch Ninh Viễn chỉ là nhìn nàng một cái sau đó liền đem ánh mắt dời đi nơi khác.
“Nếu là đứng không vững, vẫn là nên đi xem rốt cuộc có tật xấu gì, Bạch gia nhận người không phải muốn tìm người hầu đến đứng cũng không vững .” Bạch Ninh Viễn thái độ nhàn nhạt, đối với những cái động tác nhỏ đó của nàng một chút ánh mắt cũng không để vào.
Nói cho hết lời, hắn cũng mặc kệ Triệu Mang rốt cuộc là tình huống như thế nào, liền trực tiếp đi vòng qua.
Hắn nhiều năm như vậy gặp được đủ loại người muốn hấp dẫn sự chú ý để trèo lên giường hắn cũng không ít, thậm chí nam nữ đều có, mà cách làm của Triệu Mang tự cho là tuyệt đối sẽ thành công ở trước mặt hắn, sớm đã cũ kỹ đến không thể cũ kỹ hơn.
Loại người này, đương nhiên có quản gia xử lý, không cần hắn phân phó nhiều.
Vào phòng, Bạch Ninh Viễn liền nhìn thấy Bạch Cẩn Du lúc này đã đi đến bên cạnh Bạch Sơ Hiểu, ở một bên khác của nàng, sắc mặt Tưởng Thần Tinh liền không đẹp như vậy.
“Ngươi tránh ra, Đoàn Đoàn là em gái của ta, em ấy phải là cùng ta chơi.” Bạch Cẩn Du vẻ mặt tức giận, duỗi tay đẩy đẩy Tưởng Thần Tinh.
Tính tuổi mà nói, Bạch Cẩn Du hiện tại 6 tuổi, so với Tưởng Thần Tinh còn lớn hơn, hơn nữa thể trạng đối với các bạn cùng lứa tuổi còn béo hơn , sức lực của hắn so với Tưởng Thần Tinh chỉ lớn hơn một chút.
Hắn đẩy như vậy, Tưởng Thần Tinh ngồi ở bên cạnh đã bị hắn đẩy ngã.
Sau khi bị đẩy ngã, Tưởng Thần Tinh cũng không có khóc, nhìn nhìn Bạch Cẩn Du, hừ một tiếng, dựa vào Bạch Sơ Hiểu càng gần một chút.
“Ta không đấy, Đoàn Đoàn thích cùng ta chơi.”
Tưởng Thần Tinh cùng Bạch Sơ Hiểu quan hệ thân thiết giống như hình với bóng, như vậy hắn cùng Bạch Cẩn Du liền giống như đối phó lẫn nhau.
Lúc này nhìn thấy Bạch Cẩn Du vừa trở về liền chạy đến trước mặt Bạch Sơ Hiểu làm phân tán đi sự chú ý của nàng, Tưởng Thần Tinh tự nhiên không thể vui vẻ nổi.
Mà Bạch Cẩn Du tuy rằng bản thân vẫn là trẻ con, chính là thái độ đối Bạch Sơ Hiểu cùng người khác không giống nhau, nhìn thấy Tưởng Thần Tinh thường xuyên cùng hắn đoạt Bạch Sơ Hiểu, hắn cũng đã sớm xem hắn không vừa mắt.
Chỉ là cái loại này nói đến cùng cũng chính là vấn đề nhỏ làm ầm làm ĩ của trẻ con, thật sự nói tới bên ngoài, Bạch Cẩn Du cùng Tưởng Thần Tinh quan hệ lại cũng coi như là không tồi, người lớn đối với loại chuyện như vậy, đối với con nhỏ cũng coi như là khoan dung không có trách cứ.
Lúc này, bọn họ hai người đều tưởng chỉ có mình cùng Bạch Sơ Hiểu chơi, nhưng làm đối tượng bị tranh đoạt, Bạch Sơ Hiểu bộ dạng lúc này thật ra hoàn toàn không biết gì cả.
“Cha!” Bạch Sơ Hiểu vừa nhấc đầu liền thấy Bạch Ninh Viễn, ánh mắt sáng ngời, cũng không quản anh hai của mình cùng Tưởng Thần Tinh rốt cuộc có đánh nhau hay không, đứng lên liền hướng về phía Bạch Ninh Viễn chạy.
Bạch Ninh Viễn ăn ý ở thời điểm nàng vừa mới đến liền đem nàng bế lên tới nâng lên cao vài cái, sau khi làm nàng cười khanh khách mới để nàng ngồi ở trên cánh tay của mình.
“Nhiều ngày như vậy không gặp cha, Đoàn Đoàn có nhớ cha không?” Bạch Ninh Viễn ở trên má nàng hôn một cái, trên mặt hiện lên sự vui vẻ che đậy không được.
Bạch Sơ Hiểu bị hắn ôm, mắt to chớp chớp, nghiêm túc gật gật đầu: “Nhớ!”
“Ngoan.” Bạch Ninh Viễn không nhịn được lại hôn nàng một cái, ôm nàng ngồi xuống: “Đoàn Đoàn mấy ngày nay ở nhà làm cái gì, kể cho cha nghe nào.”
Thời điểm Bạch Ninh Viễn nói lời này, cũng không trông cậy vào Bạch Sơ Hiểu có thể nói ra cái gì.
Cho dù so với bạn cùng lứa tuổi muốn thông minh hơn một ít, Bạch Sơ Hiểu lại vẫn là một trẻ nhỏ, mấy ngày nay lại vừa lúc là kỳ nghỉ liền ở trong nhà, mỗi ngày cũng chỉ là cùng Tưởng Thần Tinh chơi một chỗ.
“Đoàn Đoàn vẫn luôn ở trong nhà cùng Thần Thần ca ca chơi.” Bạch Sơ Hiểu nghiêm túc suy nghĩ một chút, “Con có nghe lời buổi tối ngoan ngoãn ngủ, tự ăn cơm, tự đánh răng……”
Đếm đếm, không sai biệt lắm đem bản thân mỗi một ngày làm việc gì toàn bộ đều nói ra.
Bạch Ninh Viễn ôm nàng, nhìn vẻ mặt nghiêm túc của nàng, ý cười trên mặt hoàn toàn che giấu không được.
Lúc này quản gia phía sau dẫn theo vài người, trên tay đều cầm theo đồ vật đi vào.
Mấy thứ này đều là Bạch Ninh Viễn bọn họ chuẩn bị thời điểm trở về.
“Đoàn Đoàn, cha cùng các anh trai chuẩn bị cho con một chút quà, con nhìn xem có thích hay không?”
Chờ đến mấy người này ngừng ở trước mặt bọn họ, Bạch Ninh Viễn đem Bạch Sơ Hiểu thả trên mặt đất, ý bảo nàng đi xem.
Bạch Sơ Hiểu chớp chớp mắt, che giấu không được lòng hiếu kỳ trên mặt, đi qua, ngẩng đầu nhìn những món đồ chơi đó.
Thú bông lông xù xù, búp bê xinh đẹp với nhiều màu tóc khác nhau, còn có một ít món đồ chơi nhỏ nhắn xinh đẹp khác.
Tuy rằng nói cái giá mỗi một món đồ chơi cũng không phải rất cao, nhưng là lại như cũ có thể nhìn ra được bọn họ xác thật có nghiêm túc dụng tâm mà chọn lựa.
Bạch Cẩn Du lúc này hứng thú chạy tới, rõ ràng là cái đứa nhỏ mập mạp nhưng thân hình lại mạnh mẽ, một chút liền chạy tới bên người nàng, lấy từ bên cạnh một con thú bông đặt ở trước mặt nàng.
“Cái này là anh chọn! Tặng cho em!”
Bạch Sơ Hiểu nhìn nhìn hắn, lại nhìn nhìn thú bông trên tay hắn, đôi mắt hơi nheo, duỗi tay cầm lấy thú bông: “Cảm ơn anh hai!”
Thú bông này có hình dạng đám mây màu trắng, sờ lên mềm mại thoải mái, Bạch Sơ Hiểu sờ lên liền cảm thấy có chút kinh ngạc, hai mắt không khỏi trừng lớn một ít.
“Nó thật mềm, thật sự giống một đám mây” Bạch Sơ Hiểu dùng sức ôm ôm, vẻ mặt kinh ngạc.
“Kia chính là anh mua, đương nhiên là cái tốt nhất.” Nghe được Bạch Sơ Hiểu nói như vậy, Bạch Cẩn Du bày ra vẻ mặt tự hào.
Chỉ là……
Nói xong lời này, Bạch Cẩn Du còn không quên quay đầu hướng về phía Tưởng Thần Tinh làm mặt quỷ diễu võ dương oai.
Lúc này, Giang Phù Liễu cũng từ phía sau đi ra.