Đoàn Sủng Bạch Nguyệt Quang Ba Tuổi Rưỡi

Chương 4

Vốn dĩ Tưởng Thần Tinh xuất hiện làm Bạch Sơ Hiểu thở dài nhẹ nhõm một hơi, nhưng vấn đề là Triệu Mang đột nhiên mở miệng lại làm Bạch Sơ Hiểu hoảng sợ.

Vừa mới đứng lên, Bạch Sơ Hiểu liền trốn ra phía sau Tưởng Thần Tinh, thật cẩn thận thò ra nửa cái đầu nhìn nàng ta một cái, sau đó điên cuồng lắc đầu.

“Ta chỉ cần Thần Thần ca ca, ta không cần ngươi.”

“Ta cùng Đoàn Đoàn trở về, ngươi không cần đi theo.” Cho dù xem như Tưởng Thần Tinh hồ đồ, lúc này cũng đại khái có thể nhận thấy được Bạch Sơ Hiểu sợ hãi và bài xích đối với người đứng trước mặt này , ấn tượng đối với Triệu Mang cũng không ngừng kém đi.

“Nhưng……” Triệu Mang không cam lòng, hơn nữa mình là một người lớn lại nghe trẻ con nói chuyện như vậy làm nàng cũng có chút mất mặt, còn định nói thêm vài câu.

Tưởng Thần Tinh đỡ Bạch Sơ Hiểu trở về, mới vừa đi hai bước liền nghe được nàng ta lại nói chuyện, mang theo sắc mặt không tốt mà quay đầu lại nhìn nàng ta một cái.

Rõ ràng chỉ là một đứa trẻ con; trong nháy mắt, ánh mắt hắn quay đầu, đột nhiên làm Triệu Mang kinh hồn khϊếp sợ.

Chờ đến lúc sau khi hai người rời khỏi , Triệu Mang như thoát khỏi ánh mắt vừa rồi của Tưởng Thần Tinh, phục hồi lại tinh thần.

Giống như là cảm thấy bộ dáng của mình bị dọa có chút mất mặt, Triệu Mang cố tìm lại mặt mũi cho chính mình, cố ý hướng tới phương hướng kia hừ lạnh một tiếng, cho bản thân thêm can đảm.

“Ngươi giả bộ cái gì, lúc này mới bao lớn đã học cách đứng trước mặt đàn ông giả bộ ủy khuất đáng thương, thứ gì vậy chứ!”

Lẩm bẩm xong, nàng ta còn cố ý “phi” hai tiếng.

“Nên làm ngươi chết sớm một chút, miễn gây tai họa cho những người khác!”

……

Trở lại trong phòng, quản gia trước tiên nhanh chóng phát hiện Bạch Sơ Hiểu bị thương, vội vàng gọi người lấy hòm thuốc tới, sau khi kiểm tra thật cẩn thận, xác nhận chỉ là trầy xước da, liền xử lý miệng vết thương và những mảng đỏ.

Bạch Sơ Hiểu trước kia chơi trò chơi cũng sẽ té ngã dẫn đến bị thương, cho nên quản gia cũng không có nghĩ nhiều, nhưng thật ra Tưởng Thần Tinh ngồi ở bên cạnh Bạch Sơ Hiểu, nhìn quản gia khử trùng tiêu độc cho miệng vết thương của nàng, nhấp miệng, tràn đầy quan tâm.

Xử lý tốt miệng vết thương, hai người ngồi một chỗ, Bạch Sơ Hiểu trong tay cầm con thỏ thú bông, cúi đầu không nói một lời, dáng vẻ rầu rĩ cùng dáng vẻ lúc bình thường hoàn toàn không giống nhau.

“Đoàn Đoàn làm sao vậy?” Giang Phù Liễu cùng Tưởng phu nhân đi ra, liền thấy Bạch Sơ Hiểu bị thương thành bộ dạng này , bên cạnh Tưởng Thần Tinh nhìn nàng, hiển nhiên là đã xảy ra chuyện gì.

Sau khi nghe được âm thanh Giang Phù Liễu, Bạch Sơ Hiểu ngẩng đầu lên nhìn mẹ một cái, chờ mẹ đi tới liền duỗi tay muốn ôm.

“Xảy ra chuyện gì, như thế nào lại thành như thế này.” Giang Phù Liễu đây là lần đầu tiên thấy Bạch Sơ Hiểu như vậy, đem nàng ôm vào trong ngực vỗ nhẹ sau lưng nàng dỗ dành, “Không sợ, có chuyện gì nói mẹ nghe”.

Đang nói chuyện, ánh mắt của Giang Phù Liễu nhìn thoáng qua Tưởng Thần Tinh, hỏi một tiếng: “Thần Tinh, vừa rồi xảy ra chuyện gì?”

“Vừa rồi con cùng Đoàn Đoàn ở trong hoa viên chơi, con thấy em ấy không có tới tìm, sau đó liền thấy em ấy té ngã, còn có người đứng ở bên cạnh.” Tưởng Thần Tinh thành thật trả lời, chỉ là chính hắn cũng không biết cụ thể đã xảy ra cái gì, chỉ có thể đem những chuyện bản thân đã nhìn thấy, còn nhớ rõ nói ra.

“Cô gái kia trước kia chưa thấy qua, Đoàn Đoàn có chút sợ nàng ta.”

“Mẹ, Đoàn Đoàn có phải làm sai chuyện gì hay không?” Bạch Sơ Hiểu lúc này gắt gao ôm lấy mẹ mình, khóc ở trong ngực, “Chính là Đoàn Đoàn làm sai không ai nói cho Đoàn Đoàn, Đoàn Đoàn cũng không biết mình đã làm gì sai.”

“Làm sao có thể?” Giang Phù Liễu nghĩ nghĩ, “Đoàn Đoàn trước nay đều thực ngoan thực sự rất nghe lời, là ai nói với con cái gì sao?”

Trong khi nói chuyện, Giang Phù Liễu trong lòng liền tính toán rốt cuộc là tình huống xảy ra như thế nào.

Tưởng Thần Tinh cùng Bạch Sơ Hiểu hai người ở một chỗ chơi lâu như vậy, người hầu bên trong Bạch gia không quen biết tên, cũng sẽ nhớ rõ mặt.

Chính là Tưởng Thần Tinh lại nói trước đây không có gặp qua nàng ta.

Trong nhà cũng không có khả năng tùy tiện để người xa lạ tiến vào, cho nên khả năng duy nhất chính là mấy người hầu mới tới hôm nay.

“Chính là trong TV nói người làm chuyện sai lầm hẳn là bị gϊếŧ chết, Đoàn Đoàn nếu là không có làm sai chuyện gì, vì cái gì sẽ có người muốn gϊếŧ Đoàn Đoàn.” Bạch Sơ Hiểu ở trong lòng nghẹn thật lâu nghi vấn, lúc này đối với Giang Phù Liễu khô khan nói ra.

Mà lời này của nàng nói xong, thần sắc Giang Phù Liễu lập tức liền thay đổi

“Đoàn Đoàn đừng sợ, nói cho mẹ vừa rồi đã xảy ra chuyện gì, mẹ sẽ không để cho người khác hại con”

Bạch Sơ Hiểu bị nàng dỗ một hồi lâu, mới rốt cuộc mở miệng.

Chỉ là rất nhiều chuyện nàng nói cũng không tính là rõ ràng, đôi khi lộn xộn, đôi khi lại vẫn luôn ở lặp lại một vài chỗ, bất quá đối với việc nghe được giọng nói trong lòng Triệu Mang vẫn là sợ hãi, theo bản năng liền co rúm lại một chút.

Nghe con gái bảo bối mình nói xong, nhìn lại bộ dáng hiện tại của nàng, cho dù Giang Phù Liễu lúc ấy không có ở hiện trường, chính là chỉ cần tưởng tượng một chút, là có thể đủ tưởng tượng được đến ngay lúc đó tình huống đến tột cùng có bao nhiêu làm nàng sợ hãi.

Thân là người mẹ, phát hiện có người muốn hại con của mình, loại chuyện này mặc kệ là từ phương diện nào, đều làm Giang Phù Liễu không có biện pháp chịu đựng.

“Đoàn Đoàn đừng sợ, có mẹ ở đây, sẽ không có người làm con bị thương.” Lửa giận trong lòng ngày càng tăng, Giang Phù Liễu cũng không dám ở trước mặt con mình biểu hiện ra ngoài mặt, tránh dọa đến nàng, “Con cùng Thần Tinh ca ca chơi, để anh chơi với con, mẹ đi xử lý chuyện này được không?”.

Tưởng Thần Tinh lúc này cũng bước tới chỗ Bạch Sơ Hiểu, đứng ở bên người Giang Phù Liễu, duỗi tay từ bên cạnh cầm tay Bạch Sơ Hiểu.

“Em đừng sợ, anh sẽ bảo vệ em.”

Dỗ trong chốc lát, Bạch Sơ Hiểu mới xem như không sợ hãi nữa, gật gật đầu, đồng ý cho Giang Phù Liễu đem nàng thả xuống.

Vừa được thả xuống liền nhanh chóng tiến đến bên người Tưởng Thần Tinh.

Gọi tới hai người hầu yên tâm ở trong phòng chú ý đến hai người, tránh lại xảy ra chuyện không hay, Giang Phù Liễu liền đi ra ngoài, gọi quản gia tới, thầm nghĩ đem chuyện này điều tra tốt một lần.

Quản gia cũng không nghĩ tới nhóm người này ngày đầu tiên vào đây liền xuất hiện loại chuyện này, cũng thật sự kinh ngạc.

“Phu nhân, bằng không hiện tại ta gọi mấy người hôm nay tới lên đây, để tiểu thư cùng Tưởng tiểu thiếu gia nhìn một chút rốt cuộc là ai to gan như vậy?”

“Không được.” Giang Phù Liễu không chút nghĩ ngợi liền từ chối, “Người kia vừa rồi làm cho Đoàn Đoàn sợ hãi, hiện tại nói con bé nhận người, con bé sẽ sợ hãi. Hơn nữa người kia nhìn thấy chúng ta làm như vậy, cũng sẽ biết là chuyện bản thân làm bị phát hiện, đến lúc đó nói không chừng còn sẽ xảy ra chuyện gì không hay làm bị thương Đoàn Đoàn.”

“Nói như vậy chúng ta chỉ có thể ngầm lặng lẽ hỏi, sau đó tùy tiện tìm lấy cái cớ đem người này đuổi ra khỏi Bạch gia?” Quản gia nghĩ nghĩ, mở miệng hỏi.

Giang Phù Liễu suy nghĩ một chút, phất phất tay.

“Không, như vậy cũng quá tiện nghi cho nàng ta.”

Vừa rồi thời điểm chuyện phát sinh xung quanh chỉ có Bạch Sơ Hiểu cùng người kia, liền tính là tìm được người kia là ai, hiện tại không nói hai lời đem nàng đuổi đi, tuy rằng nói xác thật là bớt lo không ít, chính là tính toán đuổi ra đi, người kia bất luận cũng không có tổn thất gì.

Người này đối Bạch Sơ Hiểu ôm ý muốn gϊếŧ người, tuy rằng không biết vì sao lại có, chính là cứ như vậy làm người nọ rời đi, ai biết được tương lai còn có thể có cái gì nguy hiểm hay không.

“Từ giờ trở đi, không được để những người hôm nay tiến vào tiếp cận Đoàn Đoàn, ngươi tra một chút lúc ấy rốt cuộc có ai ở nơi đó, sau đó phái người theo dõi nàng ta, nhất cử nhất động đều phải cẩn thận quan sát ghi xuống. Ta thật muốn biết, nàng ta rốt cuộc dựa vào cái gì dám đối xử với con gái của ta như vậy, nàng tới nơi này rốt cuộc có mục đích gì.”

Nếu là có người phái nàng ta lại đây, không có một người này cũng sẽ có một người tiếp theo, mới tới không thể tiếp cận Bạch Sơ Hiểu, tổng lại cũng sẽ có người nghĩ cách mua chuộc người làm cũ trong nhà, nếu là tìm không thấy người phía sau màn của chuyện này, loại chuyện này vĩnh viễn không dừng được.

Lúc này đây còn có thể nói là vận khí Bạch Sơ Hiểu tốt, nhưng làm mẹ, Giang Phù Liễu lại không có khả năng để con gái mình mạo hiểm như vậy.

Quản gia sau khi nghe xong Giang Phù Liễu phân phó, gật gật đầu.

Trong phòng, Bạch Sơ Hiểu được trấn an, còn có người ở bên cạnh, thật mau liền khôi phục.

“Thần Thần ca ca, chúng ta cùng nhau làm đồ ăn ngon không?” .Bạch Sơ Hiểu từ bên trong rương đồ chơi của mình lấy ra một đống món đồ chơi nhỏ hình dạng rau quả, còn có món đồ chơi kệ bếp nồi chén gáo bồn linh tinh, bày ra ở trước mặt hai người.

Bạch gia cưng chiều Bạch Sơ Hiểu, có một căn phòng tràn đây món đồ chơi mua cho nàng, nói tiếp một bộ đồ chơi này, cũng là thời điểm một tháng trước Bạch Ninh Viễn trở về mua cho nàng.

Trẻ con chính là dễ dàng đối đồ vật của mình không biết sinh ra lòng hiếu kỳ, Bạch Sơ Hiểu hiện tại hiển nhiên chưa từng chơi qua đồ vật mới mẻ như vậy, càng muốn lôi kéo Tưởng Thần Tinh chơi.

Tưởng Thần Tinh đối loại đồ vật này không hứng thú, hoặc là nói hắn đối với món đồ chơi nào cũng đều không có hứng thú, ở bên trong Tưởng gia, số ít đồ chơi hắn biết chơi như là món đồ chơi thú bông cùng tất cả những thứ khác đều cùng Bạch Sơ Hiểu có quan hệ.

Ví dụ như nói trên giường hắn có mấy con thú bông lớn cùng những con thú bông hắn đưa cho Bạch Sơ Hiểu là một đôi.

Ví dụ như nói trên tủ đầu giường của hắn mấy cái người máy nhỏ nhỏ cao mười mấy centimet là Bạch Sơ Hiểu đưa cho hắn.

Ví như nói trong một góc còn có một chút vật nhỏ kỳ kỳ quái quái nhìn không ra cách sử dụng, tất cả đều là thời điểm Bạch Sơ Hiểu ở lại đây chơi quên mang về, cũng quên bản thân còn có nhiều đồ vật thế này, bị hắn thu hồi .

Cúi đầu nhìn nhìn những món đồ chơi đủ mọi loại sắc màu rực rỡ trước mặt, Tưởng Thần Tinh càng là không thể hứng thú với mấy món này được.

Chỉ là ai bảo người kia kêu hắn chơi chung, người kia gọi là Bạch Sơ Hiểu.

“Thần Thần ca ca……” Nhìn thấy Tưởng Thần Tinh không phản ứng gì, Bạch Sơ Hiểu mấp mấy miệng, tới tới lui lui huơ tay làm nũng, “Anh cùng em chơi được không……”

Mỗi lần gặp được loại tình huống này, chỉ cần Bạch Sơ Hiểu làm nũng, hết thảy đều không có vấn đề gì không được.

Quả nhiên, sau khi nàng làm bộ dáng này, Tưởng Thần Tinh nhấp nhấp miệng, vẫn là đồng ý ngồi xuống.

Nói là chơi chung , nhưng cũng chính Bạch Sơ Hiểu hăng hái nhất.

Sau khi giả bộ đốt lửa, nàng ở trên món đồ chơi kệ bếp đặt một cái nồi nhỏ, từ bên cạnh nắm lên mấy cái đồ chơi rau quả nhỏ để vào bên trong, cầm một cái xẻng nhỏ tùy ý đảo.

Quá vài giây liền đem đồ vật đổ vào một cái chén nhỏ, đặt ở trước mặt Tưởng Thần Tinh, muốn hắn làm bộ ăn gì đó.

Chợt nhìn thấy còn rất ra hình ra dáng.

Nếu không phải vài thứ kia quá mức mini.

Hai đứa nhỏ ở bên này nhàm chán chơi, đến lúc thời gian không còn sớm nữa, Tưởng Thần Tinh bị người Tưởng gia đưa về nhà, Giang Phù Liễu cùng quản gia cũng đã tra ra Triệu Mang.