Đối Tượng Điều Giáo Online Là Sếp Của Tôi

Chương 1

"Cốc cốc." Quý Vân gõ lên cửa gỗ nặng nề trước mặt.

"Vào đi." Trong khe cửa truyền tới một giọng nói trầm thấp, nghe có vẻ tâm trạng không phải rất tốt.

Trong lòng Quý Vân căng thẳng, mẹ nó, ai lại trêu chọc con hổ hung ác này vậy, làm một người mới nhận chức không lâu, uy danh hiển hách của ông chủ có thể nói là như sấm bên tai.

Trong lòng Quý Vân thấp thỏm, chậm chạp đẩy cửa bước vào.

Quý Vân vừa đi tới, bóng người bị chặn sau máy tính dần dần lộ ra, người đàn ông thân hình cao lớn, dù đang ngồi trên ghế da mềm mại dáng người vẫn cực kì đoan chính, hai tay chắp vào nhau, khuỷu tay chống trên mặt bàn làm bằng gỗ, chiếc đồng hồ màu đen mới tinh ở tay trái trong sự đơn giản lộ ra một chút xa hoa, trên người mặc áo sơ mi được cắt may tinh xảo, có thể mơ hồ nhìn thấy cơ cắp hoàn hảo dưới lớp quần áo, khuôn mặt anh tuấn ngay thẳng, lông mày vốn đang nhíu lại nhìn thấy Quý Vân tiến vào hơi nhướng lên.

"Cậu tới đây làm gì?" Giọng nói trầm thấp của người đàn ông, dễ nghe êm tai như tiếng đàn Cello.

Quý Vân cầm văn kiện trong tay, đặt trước mặt bàn, đẩy tới trước mặt người kia.

"Ông chủ, chỗ này có một văn kiện cần anh ký tên." Chủ nghĩa tư bản vạn ác, mau ký tên đi, nếu không phải văn kiện quan trọng đều phải để anh xem qua, anh cho rằng tôi sẽ tới đây sao.

Hình như người đàn ông phát giác được sự không vui trong lòng Quý Vân, giơ tay cầm văn kiện nhìn từng chữ từng chữ, Quý Vân đứng cạnh bàn có chút đứng ngồi không yên.

Người đàn ông cầm bút gõ lên bàn mấy lần, âm thanh ngột ngạt giống như đang gõ trái tim Quý Vân, trái tim Quý Vân bỗng nhiên đập mạnh.

Người đàn ông xoay cây bút trong tay mấy vòng, ở chỗ ký tên để lại một chữ ký cực kì phóng khoáng: Cố Lan.

Quý Vân cầm văn kiện đã ký xong ra khỏi văn phòng dành riêng cho ông chủ, dù trong lòng tức giận, nhưng vẫn đóng cửa cẩn thận như một kẻ hèn nhát.

Trở lại vị trí, Quý Vân lấy điện thoại ra, trên đó có một tin nhắn chưa kịp trả lời.

Tin nhắn đến từ Lang: Chủ nhân, có thể cho em đi tiểu không?

Quý Vân hơi nghi ngờ nhớ lại nhiệm vụ mình giao cho Lang, cảm giác xa xa chưa đạt tới cực hạn, trước đó đều có thể hoàn mỹ hoàn thành nhiệm vụ vì sao hôm nay lại xin đi tiểu sớm như vậy.

Yun: Lý do?

Lang: Lát nữa em có một tiệc xã giao.

Quý Vân không khỏi lắc đầu, ôi sự bi ai của xã súc, tối nay mình cũng có một tiệc xã giao, ông chủ dẫn đầu, muốn không đi cũng không được.

Yun: Trước tiên cứ chịu đựng, nếu thực sự không chịu nổi cho phép em đi tiểu một nửa.

Lang: Được, cảm ơn chủ nhân.

Quý Vân lại xử lý một chút công việc khác, sau lưng truyền tới một giọng nói quen thuộc.

"Quý Vân, chúng ta nên đi rồi."

Quý Vân quay đầu nhìn lại, là trợ lý của ông chủ, Trương Lỵ, là một cô gái vô cùng xinh đẹp, đã làm ở công ty rất nhiều năm, xem như tiền bối của Quý Vân, hiện tại tự mình đến gọi Quý Vân, tham gia tiệc rượu, thật ra cũng không liên quan gì tới Quý Vân, chủ yếu là làm tài xế.

Quý Vân thu thập xong đồ của mình, trực tiếp đứng dậy đi theo Trương Lỵ ra ngoài.

Quý Vân đi theo Trương Lỵ tới bãi đỗ xe, mở ra cửa ghế lái, ánh mắt vượt qua thành ghế, nhìn thấy Cố Lan đã ngồi ở phía sau, trên người thay một bộ vest chỉnh tề, lúc này đang chắp tay đặt trên đùi, nhắm mắt dưỡng thần.

Quý Vân và Trương Lỵ cũng không có quá nhiều giao lưu, trực tiếp lái xe tới khách sạn của tiệc rượu ngày hôm nay.

Chờ đến nơi, Quý Vân dừng xe xong, mở cửa xe chỗ ngồi phía sau, Cố Lan mới mở to mắt, giữa khuôn mặt có một tia mệt mỏi không dễ dàng phát giác, Cố Lan xuống xe, bộ vest áp sát phác hoạ dáng người hoàn mỹ của anh.

Đi đến cửa khách sạn lập tức có người tiếp đón: "Tổng giám đốc Cố, mời bên này." Khuôn mặt người đàn ông trước mặt lộ ra nụ cười nịnh nọt, khom người chỉ đường cho Cố Lan, Quý Vân đi theo sau Cố Lan, trong lòng thầm nhếch miệng, chỉ khổ người làm công thôi.

Trong bữa tiệc có rất nhiều doanh nhân đến đây tham gia, mọi người nâng ly cạn chén, cho dù là Cố Lan, trong buổi tiệc rượu này, cũng không thể không nể mặt chủ tiệc, bị khá nhiều người kính rượu, rượu trắng rượu vang đều có, lúc này trên mặt cũng không nhịn được đỏ lên, tia đỏ ửng này hòa tan vẻ uy nghiêm lạnh lùng của Cố Lan, Cố Lan vuốt mi tâm, cảm thấy rượu đã ngấm rồi.

Trương Lỵ đã tới bên cạnh trò chuyện nâng ly với quản lý của một số công ty nhỏ, thảo luận việc hợp tác kinh doanh của công ty, Quý Vân trông coi Cố Lan, lúc này Cố Lan vừa tiếp một đợt rượu, hiện tại người bên cạnh đã ít đi rất nhiều, để cho anh một chút thời gian nghỉ ngơi.

Quý Vân lúc đầu cũng muốn cản rượu cho Cố Lan, đáng tiếc còn chưa làm gì đã bị nhìn ra bị Cố Lan đẩy ra sau lưng.

Đôi mắt có chút đỏ bừng của Cố Lan bất đắc dĩ trợn mắt: "Cậu uống rượu, lúc về ai lái xe?"

Quý Vân nhìn xung quanh, đi tới một cái bàn, tìm một cốc sạch rót trà cho Cố Lan.

"Sếp, giải rượu, uống một hớp đi." Quý Vân đưa trà tới trước mặt Cố Lan.

Cố Lan ngẩng đầu nhìn thoáng qua Quý Vân, Quý Vân luôn cảm thấy trong ánh mắt này bao hàm một chút cạn lời không nói thành lời, cũng không biết có phải cậu nhìn lầm hay không.

Cố Lan bưng cốc, khẽ thổi, uống hai hớp.