Khi Thời Tưởng về nhà được ba ngày, có một người đàn ông ngang nhiên theo dõi Thời Lê từ quán cà phê về nhà.
Lúc ở trên tàu điện ngầm, dù cô cố tình đi chuyển sang mấy tòa xe khác nhau thì vẫn nhìn thấy gã, đến lúc cô xuống tàu, gã cũng đi xuống theo
Người đàn ông này đã đứng ngoài cửa kính của quán cà phê quán sát Thời Lê cả ngày hôm nay.
Thời Lê không rời khỏi trạm tàu điện ngầm một mình mà gọi cho Thời Tưởng đến đón, cô nấn ná trong trạm tàu điện khoảng mười phút mới rời đi. Quả nhiên, lúc cô đứng trong tiệm bánh bao bên cạnh trạm tàu điện ngầm đã nhìn thấy người đàn ông kia đang đi lòng vòng ở khu vực xung quanh để chờ cô.
"Em bảo có người theo dõi em à?" Thời Tưởng ngồi trên xe áy, anh lia mắt một vòng để quan sát những người đang ở khu vực gần đó, anh thông qua điện thoại trao đổi với Thời Lê về tình hình hiện tại, cuối cùng ánh mắt anh dừng lại ở cửa trạm tàu điện, nơi cô đang đứng.
Thời Lê vươn tay chỉ về phía người đàn ông đeo chiếc túi đựng laptop.
"Là gã theo dõi em suốt dọc đường, hôm quá và hôm kia gã chỉ đi theo em đến trước cửa trạm tàu điện ngầm, hôm nay lại theo đến tận đây."
"Nhìn về phía bên kia đi, chỗ đó có một góc khuất, đối phương không thể nhìn thấy được."
"Ồ!" Thời Lê xoay người, đi về phía con đường ngược hướng với nhà cô. Sau khi đi được khoảng ba trăm mét, cô rẽ vào một khúc cua. Chỗ này không có nhà dân, xung quanh chỉ có cầu vượt và quốc lộ.
Đường đi ngày càng tối, sau khi Thời Lê băng quá cầu vượt, chuẩn bị bước xuống cầu thang thì cô nghe thấy tiếng bước chân dồn dập truyền đến từ phía sau.
Người đàn ông vẫn luôn theo đuôi cô chợt bước tới sánh vai đi cùng Thời Lê, gã ngượng ngùng hỏi: "Người đẹp, cô có biết chỗ nào có cái kia hay không?"
"Cái gì?" Thời Lê không hiểu gã muốn nói đến cái gì, người đàn ông choàng tay qua vai cô và nói: "Thì là gái ngành đó cô gái."
Vẻ mặt Thời Lê vô cảm, cô đột nhiên quay đầu nhìn về phía sau.
Người đàn ông kia cho rằng phía sau có người nên cũng quay đầu lại, nhưng gã còn chưa kịp nhìn rõ thì đã bị một hòn đá đập vào mặt.
Cục đá bén nhọn trong tay Thời Lê dính máu, cô định đánh tiếp nhưng người đàn ông kia đã bị Thời Tưởng vẫn luôn đi theo phía sau kéo sang một bên, anh bất ngờ đánh một quyền làm gã ngã lăn ra đất.
Trong vòng mấy phút tiếp theo, chỗ cầu thang chỉ có âm thanh tay đấm chân đá, tiếng rêи ɾỉ đau khổ và tiếng người đàn ông kia nói xin lỗi.
Thời Lê đứng dựa lưng vào lan can canh chừng, cô tùy tiện vứt bỏ hòn đá đang cầm trong tay đi.
Thời Lê lạnh lùng quan sát, thỉnh thoảng mái tóc dài sẽ bị gió đêm thổi tung lên. Dưới cầu vượt, xe cô liên tục qua lại nhưng không có ai biết trên cầu đang xảy ra chuyện gì.
Sau khi Thời Tưởng đánh người đàn ông kia đến mức gã có thể sẽ không bao giờ dám nhớ lại những chuyện đã xảy ra trong đêm nay, anh bỏ tay ra khỏi cơ thể gã rồi đứng lên. Thời Tưởng vươn tay lau mồ hôi trên trán, nhưng anh càng lau lại càng ướt, bởi vì trên tay Thời Tưởng cũng chảy đầy mồ hôi.
"Hôm nay trời quá nóng." Thời Tưởng an toàn rút lui sau khi đóng vai người bảo kê thành công. Bấy giờ Thời Lê cởϊ áσ khoác chống nắng ra rồi hai anh em cùng đi về nhà, cô tiện tay lau sạch mồ hôi và máu trên mặt anh.
"Thời Tưởng, ngày mai anh đến quá cà phê em đang làm phỏng vấn đi, ông chủ của em nói ông ấy muốn tuyển thêm một soái ca vào làm việc."
"Anh vẫn còn việc chưa làm xong ở gara sửa xe, ở đó còn mấy chiếc xe vẫn chưa sửa xong."
"Em gái cũng không quan trọng bằng gara sửa xe."
"Trước khi nói lời này, em nên tự hỏi lương tâm của bản thân."
Thời Lê lắc áo chống nắng rồi cầm hai cái tay áo cột lên eo của mình, giữa làn gió đêm ấm áp, cô mở miệng hỏi anh: "Thời Tưởng, anh đã chia tay với bạn gái thật ư? Tại sao hai người lại chia tay? Cô ấy chê anh nghèo hay là chê tính cách anh không tốt?"
"Em đừng hỏi chuyện này!"
"Anh và cô ấy là người của hai thế giới khác nhau, chỉ có em mới không ghét bỏ anh, bởi vì tất cả những chuyện dơ bẩn mà anh làm em đều biết."
Thời Tưởng cười khẽ, anh lau tay vào quần áo rồi xoa đầu cô.
"Em cũng cảm thấy anh bẩn lắm sao?"
Thời Lê ngạc nhiên trợn mắt, cô vẫn nhìn xuống mặt đường. Nghe anh hỏi vậy, ngực Thời Lê ẩn ẩn đau, giống như bị ai đó đâm một dao.
"Ai kêu anh thích người khác, em còn có thể làm gì được chứ, anh đã lớn rồi, làm gì có ai quản lý được anh."
"Thời Lê, đôi khi anh rất hâm mộ em, bởi vì tình thần của em rất ổn định, em chưa bao giờ cảm thấy tự ti vì bản thân cả."
"Tại sao em phải tự ti chứ?" Thời Lê khó hiểu nhìn anh: "Nhưng mà em thật sự muốn hỏi anh, tại sao anh lại nghĩ rằng bản thân không tốt? Bạn gái anh chia tay với anh là tổn thất của cô ấy, em muốn được chia tay với anh mà còn không có cơ hội này!"
"Anh đã từng gϊếŧ người."
"Em cũng muốn gϊếŧ người! Bây giờ em lớn rồi, gϊếŧ người sẽ phải chịu trách nhiệm trước pháp luật, nếu không em đã trở thành kẻ gϊếŧ người điên cuồng rồi. Tháng trước, có một ngày sau khi em ăn cơm xong thì nhìn thấy điện thoại em có năm cuộc gọi nhỡ, đúng lúc đó người nọ lại gọi tới. Em đã bắt máy và hỏi hắn ta là ai, người ở đầu dây bên kia im lặng hồi lâu. Lát sau, hắn đột nhiên thở hổn hển rồi nói rằng "tôi muốn bắn tình vào lỗ tai em", anh có biết lúc đó em muốn gϊếŧ hắn đến mức nào không?"
Thời Lê hạ giọng: "Bởi vì từ nhỏ đến lớn bạn gái anh đều được bảo vệ chặt chẽ nên mới cho rằng tất cả mọi người đều là người tốt, tất cả mọi chuyện đều có thể dùng lý lẽ để giải quyết. Nhưng trong cuộc đời mỗi người, chắc chắn sẽ có lúc kêu trời trời không thấu, kêu đất đất không nghe, đến khi đó cô ấy sẽ hiểu."
Thời Tưởng bất ngờ bật cười, nụ cười của anh rất nhẹ nhõm. Thời Tưởng gật đầu, nghiêm túc nói: "Cảm ơn em."